Điên mất thôi, điên mất thôi!
Mẫn Nhi không tài nào nói được quá năm câu với Nhật Hạ.
Mọi chuyện bắt nguồn kể từ lúc được cô Thanh nhờ Nhi chiếu cố Nhật Hạ - học sinh vừa chuyển đến năm nay hòa nhập vào lớp mới, cùng lời hứa nếu hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc nhất định dẫn Nhi đi ăn chè. Đương nhiên lời đề nghị hấp dẫn ấy Nhi không thể chối từ, phần cũng bởi là lớp trưởng 9A5 nó cắn rứt vô cùng khi thấy cô bạn mới từ đầu năm đến giờ đã một tháng hơn vẫn cứ trầm lặng tựa giọt sương mai sớm lặng lẽ đọng trên chiếc lá mặc cho biết bao cơn gió lay chuyển.
Nó đã lập nên một chiến lược hoàn hảo. Ấy vậy, nó làm sao ngờ được lại thất bại ngay bước bắt chuyện với Hạ. Điều này, dội một gáo nước lạnh vào niềm tự hào cho khả năng bắt chuyện tuyệt vời của Nhi, mà nó lại chẳng có nhiều tự tin để tiếp tục bắt chuyện và bị phớt lờ lần nữa. Tối đó, nó cứ nghĩ mãi về bước tiếp theo trong kế hoạch mà chẳng biết tự lúc nào đã trôi về những ngày thơ ấu, những ngày vô lo vô nghĩ, về cả những buổi trưa hè cùng Minh Khuê trèo hái trên cây xoài già nhà ngoại. Chà sao hồi ấy nó gan dạ vậy! Không khỏi xuyến xao ngày cũ, nó nhớ cái Khuê thật đấy, nhớ luôn những hồi ức vui lẫn kỉ niệm bao lần giận nhau mà thốt lên câu “vạn đời kiếp kiếp cũng không tái hợp”. Nhưng trẻ con mà nói giận không bao lâu lại hòa giải rồi thong dong khắp các nẻo đường cạnh nhau, lúc ấy nó đã viết thư xin lỗi với Khuê vì không dám đối mặt trực tiếp thì phải... Ừ nhỉ! Hay nó viết thư cho Hạ có khi nhỏ ấy lại thân mến đáp lại. Nghĩ là làm, nó liền ngồi vào bàn học miệt mài viết thư có khi lại hăng say hơn cả lúc viết văn ấy chứ. Nhi quyết định viết giấu tên vì nó nghĩ nếu nói thẳng ra danh tính khéo nhỏ Hạ lại vứt thẳng tấm giấy trước khi đọc nội dung mất. Nội dung bức thư cụ thể là:
“Thương mến Nhật Hạ!
Cậu không phải bận tâm tớ là ai, cậu chỉ cần biết từ giờ tớ sẽ là người bạn tâm giao cậu có thể đặt lòng tin mà gửi những tâm tình khắc sâu Hạ chôn giấu. Bằng cả danh dự, tớ chắc chắn đây không phải một trò đùa. Để tiện cho việc thư từ tớ sẽ rất vui nếu cậu gọi tớ là Thiến Thảo - một loại thực vật tớ vô cùng yêu thích có tác dụng chữa bệnh, nhưng riêng nhành Thiến Thảo này sẽ chữa lành mọi vết thương lòng cậu.
Cậu biết không tớ vô cùng thích ngắm nhìn sắc trời trong veo ngày thu đấy! Hơi lạ nhỉ, bởi thu chẳng lưu lại sắc màu muôn hoa ngày xuân, cũng chẳng oi ả đến bực mình của mùa hạ, càng không lạnh lẽo âm u tiết trời cuối năm, mùa thu ấm áp theo cách mà từng tia nắng ôm lấy nhân thế, con người cũng đã có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, không phải hối hả cuồng quay trong công việc, mà nhìn ngắm sắc đẹp của thiên nhiên bằng đôi mắt toàn diện nhất. Thế nhưng cậu đừng vội cho rằng tớ lố bịch khi quá mơ mộng về thế giới xung quanh vì chẳng ai thương đóa hoa bạc màu, cũng chẳng ai yêu những vần thơ khô cạn và sẽ không ai nhớ những con người khát khô về tình cảm. Tớ lại chẳng muốn bị lãng quên và dẫu ngoài thế gian tỏ ra vô cảm thế nào nhưng tớ biết cậu vẫn không cam lòng làm một nét chấm phá thoáng qua chẳng để lại dấu ấn nào. Phải chứ? Vậy xin hãy sống đúng với cảm xúc bởi tớ sẽ và vẫn luôn ở đây vỗ về từng vết thương rỉ màu thời gian của cậu.
Cậu có thể gửi thư qua ngăn cuối trong cùng phía bên trái của tủ lớp 9A5. Mong có thể nhận lời hồi âm từ Nhật Hạ.
Từ người sẽ thành tâm giao của cậu,
Thiến Thảo”