Thích Anh Trong Lặng Lẽ

Chương 4

Phó Tây Nhiên do dự, cẩn thận đặt sữa bò xuống.

Giang Hiện nói: "Tay trái."

"A..." Phó Tây Nhiên lờ mờ thu tay phải về, đưa tay trái ra, đặt trên bàn.

Giang Hiện nhìn chằm chằm vào ngón tay bị thương của cô trong vài giây: "Xảy ra chuyện gì vậy."

"Hôm qua," Phó Tây Nhiên thành thật trả lời: "Hôm qua em bị cửa kẹp."

Giang Hiện lập tức trầm mặt: "Sao hôm qua không nói?"

Ánh mắt Phó Tây Nhiên ngỡ ngàng. Chẳng phải chủ là kẹp ngón tay thôi à, sao phải nói cho anh biết.

Trong mười mấy năm qua, cho tới tận bây giờ không ai lại đi để ý ngón tay của cô.

Giang Hiện híp mắt chờ cô trả lời. Cô không biết nói như thế nào, lặng lẽ liếc mắt nhìn thời gian, có chút lo lắng sẽ trễ giờ.

Anh chú ý đến động tác nhỏ của cô, im lặng một lúc, đứng lên nói: "Dì Lý, đưa hộp thuốc cho cô ấy."

Chỉ là đứt tay thôi mà, sao lại dùng hộp thuốc? Phó Tây Nhiên muốn nói không cần, nhưng Giang Hiện đã rời khỏi nhà ăn, Dì Lý cũng đáp một tiếng rồi đi lấy hộp thuộc.

Cô giãy giụa một lúc, không ăn nữa, uống sữa bò xong thì rời khỏi bàn ăn. Trở về phòng thay đồng phục học sinh.

Phó Tây Nhiên đeo cặp sách đi xuống, nhìn thấy hộp thuốc đã được đặt trên bàn trà. Giang Hiện vẫn chưa đi, anh đứng trước cửa sổ quay lưng lại với cô.

Bên ngoài mặt trời còn chưa lên cao, vô cùng âm u.

Giang Hiện giống như có mắt sau lưng, anh nói: "Cầm hộp thuốc, tới đây." Đầu còn không quay lại, anh đi thẳng ra cửa.

Chẳng lẽ anh muốn đưa cô đi học? Phó Tây Nhiên có chút bất ngờ. Ôm lấy hộp thuộc lon ton chạy theo.

Lên xe, Giang Hiện hỏi: "Trường học."

Phó Tây Nhiên thắt dây an toàn, nói ra tên trường học.

Giang Hiện nhìn hộp thuốc, ra hiệu tự cô bôi thuốc. Sau đó phóng xe rời đi.

Cho dù ngồi trên xe Giang Hiện, đến trường học cũng phải mất nửa giờ.

Phó Tây Nhiên mở hộp thuốc trong tay, phân biệt rõ tên trên từng lọ, lấy những thứ có thể dùng ra được, vụng về bôi thuốc lên ngón tay.

Thấm thoát đã đến trước cửa trường học.

Phó Tây Nhiên đang cầm băng gạc băng bó ngón tay, quấn hai vòng, vụng về thắt nút bằng một tay.

Một lần, thất bại. Hai lần, lại thất bại. Lần thứ ba, hoàn toàn thất bại.

Cô không vội vàng, khi nào nó lỏng cô sẽ quấn lại. Cô cúi đầu, kiên nhẫn băng bó ngón tay. Không hề chú ý xe đã dừng lại.

Một lúc sau, Giang Hiện đột nhiên cúi đầu xuống, buộc miếng gạc thành ba vòng. Xấu xí, nhưng vô cùng chặt chẽ.

Đau đến mức khiến Phó Tây Nhiên thở hổn hển.

Giang Hiện không quan tâm, thản nhiên nhắc nhở: "Em trễ giờ."

Phó Tây Nhiên không mang đồng hồ đeo tay, không biết thời gian, ngẩng đầu nhìn, đúng là cổng trường không còn nhiều người. Cô vội tháo dây an toàn, đeo cặp mở cửa xe.

Giang Hiện nghiêng đầu hỏi: "Mấy giờ tan học."

Cô quay lại đứng cạnh xe: "Bảy giờ rưỡi."

Cửa xe đóng lại, Giang Hiện xoay đầu xe rời đi.

Phó Tây Nhiên đeo cặp sách, chạy về phía trường học. Bỗng nhiên cô nghĩ đến gì đó, bước chân dừng lại.

Giang Hiện hỏi mấy giờ tan học, không lẽ buổi tối sẽ đến đón cô...

-

Suốt cả buổi tự học, Phó Tây Nhiên đều không đọc sách, ánh mắt không tự chủ rơi xuống miếng băng gạc bên tay trái, ngẩn người nhìn chằm chằm nút thắt xấu xí.

Chuông hết giờ vang lên, có người rêu rao tiết tiếp theo sẽ thi. Dường nhưcó linh tính, Phó Tây Nhiên rời mắt khỏi sách vô ý nhìn ra ngoài cửa không ngờ thấy Thẩm Cầm và Phó Thiên Viễn.

Đúng rồi, Phó Thiên Viễn đã từng nói Phó Chân Chân muốn học ở đây. Vì để Phó Chân Chân thuận tiện, còn cố ý chuyển nhà đến gần trường học.

Chuông vào học vang lên, hai bóng người dần dần đi xa, Phó Tây Nhiên nhìn đi chỗ khác.

Phòng học yên tĩnh, cô dọn sách chuẩn bị kiểm tra. Đột nhiên có tiếng động, Phó Tây Nhiên ngẩng đầu, thấy thầy và Phó Chân Chân đứng ở cửa lớp.

Thầy cầm chồng bài thi trong tay, không để Phó Chân Chân giới thiệu mình. Nhìn một vòng, phát hiện chỗ ngồi bên cạnh Phó Tây Nhiên không có ai, tiện tay chỉ: "Phó Chân Chân, em ngồi ở đó đi."

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt Phó Chân Chân không thay đổi, đi về phía cô.

Bài thi phát đến trước mặt.

Phó Tây Nhiên nhận lấy bài thi, xoay người. Không nhìn Phó Chân Chân nữa, cầm bút viết tên.

Ghế bên cạnh cô bị kéo ra, Phó Chân Chân ngồi xuống.

Ánh mắt Phó Tây Nhiên nhìn chằm chằm tựa đề, ép bản thân phải tập trung.

Phó Chân Chân mở cặp lấy đồ của mình, sột soạt. Cô ta không có đề kiểm tra, tạm thời không cần làm đề.

Phó Tây Nhiên xé giấy làm nháp để tính. Đầu bút ấn mạnh, từng nét hằn ra mặt sau của trang giấy.

Thầy giáo phát bài xong liền đi ra ngoài, đến văn phòng tìm xem còn bài nào thừa không. Phòng học trở nên ồn ào trong chớp mắt, rất nhiều người nhỏ giọng nói chuyện.

Phó Tây Nhiên liệt kê các công thức xong, viết đáp án vào chỗ trống của bài thi.

Bỗng nhiên, Phó Chân Chân ghé sát tai cô thì thầm: "Phó Tây Nhiên, để tôi nói cho cô biết một bí mật, mẹ của cô đã chết cùng với cha mẹ của Giang Hiện..."

-

Suốt buổi thi, Phó Tây Nhiên ngẩn người, hoàn toàn không biết mình viết cái gì. Những nét chữ nhỏ được in ngay ngắn trên tờ giấy trắng đều trở nên rất xa lạ.

Bảy giờ rưỡi, chuông tan học vang lên. Phó Chân Chân ngâm nga bài hát một cách vui vẻ, tay trong tay cùng những người bạn mới đi ra khỏi phòng học. Cô sống trong kí túc xá, sẽ không ai đến đón cô sau giờ học.

Lớp học nhanh chóng trống rỗng.

Bạn cùng phòng trong kí túc xá gọi tên Phó Tây Nhiên, hỏi cô có muốn đi ăn cơm tối không. Phó Tây Nhiên phản ứng chậm nhìn về phía cô ấy, lắc đầu một cái.

"Cậu không khỏe à?" Bạn cùng phòng ân cần hỏi han: "Sắc mặt cậu nhợt nhạt quá, bị bệnh sao?"

"Không." Phó Tây Nhiên tuỳ tiện biện ra một lý do: "Tớ làm bài không được."

Bạn cùng phòng không tin an ủi cô vài câu, sau đó một mình đi xuống nhà ăn. Phó Tây Nhiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, những chiếc xe thể thao màu đen đậu trước cổng trường, phía ngoài người người đang chen chúc. Trời đang dần tối.

Cô nhìn một hồi, ngồi bật dậy.

Có thể xe Giang Hiện cũng đang đậu ở đây.

-

Phó Tây Nhiên chạy ra cổng trường, nhìn trái nhìn phải, quả nhiên thấy xe của Giang Hiện. Vừa muốn đi tới, cô thấy vợ chồng Phó Thiên Viễn và Phó Chân Chân cũng ở đây.

Vừa rồi tâm trạng Phó Chân Châncòn rất tốt, mà bây giờ khoé mắt hồng hồng, không biết đã bị cái gì đả kích, oán hận nhìn chằm chằm cô.

Phó Tây Nhiên di chuyển ánh mắt về phía Giang Hiện đang đi tới. Giang Hiện dập điếu thuốc, liếc nhìn Phó Thiên Viễn.

Phó Thiên Viễn đẩy bả vai Phó Chân Chân: "Đi xin lỗi em gái con đi."

Phó Tây Nhiên dừng bước, nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm. Một giây sau, Phó Chân Chân thật sự đi đến, dừng lại trước mặt cô nói: "Tôi xin lỗi."

Ba chữ ngắn gọn miễn cưỡng nói ra, không hề có chút thành ý nào.

Giang Hiện lại nhìn Phó Thiên Viễn.

"Chân Chân, xin lỗi cho đàng hoàng." Phó Thiên Viễn lập tức khiển trách Phó Chân Chân. Thẩm Cầm muốn nói gì đó, nhưng bị kéo tay ngăn cản.

Phó Chân Chân hít một hơi sâu, không dám nhìn thẳng vào mắt những người đi ngang.

"Tôi xin lỗi." Cô ta nói lại lần nữa. Lần này không nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không lớn tiếng.

Trước tiên Phó Thiên Viễn nhìn Giang Hiện, ánh mắt Giang Hiệntràn đầy sự thiếu kiên nhẫn. Lại nhìn Phó Tây Nhiên, người được xin lỗi. Cô lạnh nhạt "Ồ." Một tiếng, rồi đi ngang qua Phó Chân Chân.

Phó Thiên Viễn nhíu mày, thầm nghĩ tại sao Phó Tây Nhiên biến thành bộ dạng như thế này, không cho em mình một chút mặt mũi. Quả nhiên đến gần ai thì sẽ biến thành người giống vậy.

Ông ta kéo Phó Chân Chân qua, lớn tiếng chào Giang Hiện, sau đó một nhà ba người lên xe rời đi.

Giang Hiện nhìn Phó Tây Nhiên đang đứng ngoài cửa xe: "Lên đi."

Phó Tây Nhiên lắc đầu: "Anh Giang Hiện, em sống trong kí túc xá."

Giang Hiện khẽ cau mày.

"Thật xin lỗi." Cô cụp mặt xin lỗi anh: "Sáng nay quên nói với anh."

Giang Hiện không nói gì thêm, lấy ra một quyển sách và ném cho cô

Phó Tây Nhiên bắt lấy cuốn sách, là sách tiếng anh hôm qua không tìm thấy, nhưng nó còn mới.

Hôm nay đầu óc cô rối bời, thậm chí quên cả sách. Tâm trạng phức tạp nói: "Cảm ơn anh Giang Hiện."

Giang Hiện hơi gật đầu, lái xe rời đi.

Phó Tây Nhiên đứng tại chỗ nhìn anh đi xa, cầm sách trở về lớp học, không nhịn được nhìn quyển sách trong tay nhiều lần.

Giang Hiện là người đầu tiên nhớ được chuyện của cô.

...

Sáng thứ hai, có điểm thi. Phó Tây Nhiên, người lúc nào cũng nằm trong top ba, lần này bị tuột hơn chục bậc.

Thầy giáo quan sát trạng thái của cô mấy ngày nay, rốt cuộc không chịu được gọi cô đến văn phòng, còn gọi cha mẹ cô đến trường một chuyến.