Thích Anh Trong Lặng Lẽ

Chương 5

Điểm số của Phó Tây Nhiên khiến mọi người kinh ngạc. Không biết ai đã nghe được cuộc nói chuyện trong phòng, bèn đồn chuyện thầy muốn mời gia đình Phó Tây Nhiên ra ngoài.

Chưa aithấy gia đình của Phó Tây Nhiên. Khi họp phụ huynh, gia đình Phó Tây Nhiên chưa từng đến. Các hoạt động khác, người nhà Phó Tây Nhiên đều không lộ mặt. Thậm chí có lần Phó Tây Nhiên bị bệnh đau dạ dày, cũng không thấy ai đến trường học đón cô, cuối cùng thầy giáo phải đưa cô về.

Ở toàn thể học sinh nội trú, Phó Tây Nhiên vô cùng nổi bật. Khác với học sinh nội trú mỗi tuần về nhà một lần, thì chỉ có cô nói không về là không về, hận không thể ở luôn lại kí túc xá.

Học tập xuất sắc, ngoại hình ưa nhìn, tính cách lầm lì. Phó Tây Nhiên không biết bản thân thường trở thành chủ đề bàn tán trong lớp. Xem ra ở cái tuổi học sinh này, cô hiển nhiên cực kỳ thần bí. Không ít người tò mò về người nhà cô.

Chỉ có Phó Chân Chân thầm cười nhạo chế giễu.

Sau khi bị buộc nói lời xin lỗi, hôm sau Phó Chân Chân đã đổi chỗ, Phó Thiên Viễn cứ nói đi nói lại không nên trêu chọc Phó Tây Nhiên, ngay cả Thẩm Cầm cũng không vì cô ta mà lên tiếng. Dĩ nhiên cô ta biết nguyên nhân, nhưng nghĩ đến hôm qua ở cửa trường học mình xấu xí như vậy, Phó Chân Chân rất không cam tâm.

Vì vậy ngay lúc mọi người đang bàn bạc về Phó Tây Nhiên, cô ta giả vờ vô tình tiết lộ một câu: Phó Tây Nhiên chỉ có mẹ, không có ba. Mẹ đã chết lâu rồi.

Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phó Tây Nhiên.

...

Vào ngày bị gọi gia đình, Phó Tây Nhiên lấy cớ người nhà đi công tác, gượng gạo né tránh.

Cô không biết nên nói với ai. Phó Thiên Viễn và Thẩm Cầm không cùng huyết thống chắc chắn không được, cô cũng không biết nói gì với ông nội Giang và bà nội Giang. Suy cho cùng, trượt một bài thi không phải chuyện gì to tát.

Dường như lựa chọn duy nhất chỉ còn lại Giang Hiện.

Nhưng cô không muốn tìm Giang Hiện. Không biết nói gì, nên không muốn tìm đến anh.

Thời gian cứ như vậy trôi đi. Tối thứ sáu, Phó Tây Nhiên bị thầy giáo gọi đến phòng làm việc, nói lời cuối cùng.

Rời khỏi phòng làm việc, cô đi ngược chiều gió từ toà nhà dạy học đến kí túc xá. Bên trong ba lớp, bên ngoài là lớp bọc khác còn cảm thấy lạnh, mặt cứng đơ, bị gió thổi làm cho ửng đỏ.

Bước vào kí túc xá cao lớn, hơi nóng phả vào mặt. Cô chạy về kí túc xá, vừa định mở cửa, lờ mờ nghe có người nói: "... Không thể nào được, mẹ Phó Tây Nhiên cũng không còn."

"Tại sao lại nói mẹ của cô ta không còn. Cha cô ta đâu?"

"...Cô ta không có cha."

"Ý cậu là sao? Ý của tớ à?"

"Có lẽ... Đúng vậy."

"Mẹ cô ta mang thai trước khi lập gia đình?"

"Có thể vậy."

"Mọi người nghe được từ đâu? Phó Tây Nhiên tự nói sao?"

"Phó Tây Nhiên bị ngu hay sao lại đi nói những cái này? Là Phó Chân Chân nói.Dường như Phó Chân Chân đã biết Phó Tây Nhiên từ trước, hai người bọn họ đều họ Phó, chắc là họ hàng?"

"Thôi đi, các cậu nhìn Phó Tây Nhiên giống như quan tâm cậu ta sao? Cho dù bọn họ có quen biết, tuyệt đối cũng không phải quan hệ tốt."

"Vậy cậu nói xem nhà Phó Tây Nhiên xảy ra chuyện gì? Lá gan Phó Chân Chân có to cỡ nào cũng không dám bịa ra loại chuyện này."

"Sao tớ biết được."

...

Phó Tây Nhiên mở cửa đi vào kí túc xá.

Phút chốc căn phòng trở nên tĩnh lặng, không có ai mở miệng nói chuyện. Người lật sách, người thu dọn đồ đạc, người giả vờ ngủ.

-

Một ngày nghỉ vào chủ nhật. Kí túc xá như thường ngày chỉ còn lại Phó Tây Nhiên, nhưng hôm nay từ sáng sớm Phó Tây Nhiên đã ra ngoài. Cô muốn quá giang xe để đến Giang gia.

Xe buýt ở trạm xe dừng lại, Phó Tây Nhiên bị đám đông vây quanh đẩy xuống xe. Đi dọc theo đường mòn về phía Giang gia.

Đây là lần đầu tiên bị gọi gia đinh lên vì trượt kì thi, trải nghiệm này quả thật rất xa lạ. Phó Tây Nhiên đội mũ lên, hai tay đút vào túi quần. Suy nghĩ làm sao để nói chuyện với bà nội Giang.

Rất nhanh đã tới Giang gia.

Phó Tây Nhiên đẩy cửa ra, nhìn thấy trên ghế sofa có một người đàn ông, đang cùng ông nội Giang uống trà. Phó Tây Nhiên từng thấy người này trên tivi, tên là Tần Dữ, là nghệ sĩ đàn piano chuyên nghiệp. Nhiều thông tin trái chiều liên quan đến ông, được nhiều ngưỡng mộ, nhóm khác lại nói ông hoàn toàn dựa vào gia đinh.

Cô cũng rất thích ông.

Nghe tiếng mở cửa, Tần Dữ nhìn sang. Ông quan sát cô một hồi, vô cùng ngạc nhiên.

Phó Tây Nhiên thận trọng chào ông nội Giang, sau đó lại chào chú.

Ông nội Giang đặt tách trà xuống: "Tiểu nha đầu được nghỉ à? Vừa lúc ta cùng bà nội Giang phải tới ở với chú hai của cháu một thời gian, cháu thu dọn đồ đạc đi."

Người chú thứ hai ám chỉ còn trai út của ông nội Giang. Làm việc ở nước ngoài, quanh năm không về nhà. Lần này không biết có chuyện gì, mà Tần Dữ được uỷ thác đến thành phố A làm việc, đón tiếp hai ông bà.

Phó Tây Nhiên sững sờ, vội vàng xua tay: "Không được, lát nữa cháuphải về lại trường học."

Ông nội Giang: "Được, có chuyện gì thì tìm anh con Giang Hiện. Học tập cho giỏi đấy."

Cô ngoan ngoãn đồng ý, tạm thời trở về phòng. Đi lên cầu thang vừa hay nghe được cuộc đối thoại của hai người.

"Con bé bao nhiêu tuổi?"

"Đang học trung học, học rất giỏi. Làm sao? Muốn có con chứ? Nếu cậu kết hôn như bình thường, con của cậu cũng lớn như vậy rồi. Lúc trước ta đã gặp cha cậu, ông ấy vẫn đang lo lắng về việc này."

"Con gái tôi cũng lớn như vậy."

"Cậu kết hôn rồi?"

"Không kết hôn, trước kia tôi có vị hôn thê. Vị hôn thê và con gái đã không còn nữa."

...

Đột nhiên nghe được tin tức này của thần tượng. Phó Tây Nhiên suýt chút nữa đã đứng không vững.

-

Ông nội Giang và bà nội Giang, chưa đến trưa đã rời đi, dì Lý cũng được nghỉ dài hạn.

Chờ đến lúc bọn họ rời đi, Phó Tây Nhiên cũng không nói ra việc bị mời gia đình. Cô không muốn vì chuyện của mình và trì hoãn công việc của họ.

Vì vậy, không người nào có thể đi họp phụ huynh cho cô, chỉ có Giang Hiện là lựa chọn cuối cùng.

Phó Tây Nhiên buồn bực. Dùng gối che mặt, lăn qua lăn lại trên giường hai lần. Cơ thể bị vướng vào chăn biến thành con sâu bướm.

Nghĩ đến cuộc nói chuyện của bạn cùng phòng, cô liền khó chịu.

Ngay cả cô cũng không biết mẹ mình là ai, không biết rốt cuộc mình có cha hay là không. Phản bác cũng không phản bác được.

Phó Tây Nhiên nâng gói lên, ngây người nhìn trần nhà trắng như tuyết.

Hồi lâu, trong lòng cô khẽ động.

Hay, cô tìm người tới diễn vai mẹ?

Càng nghĩ càng thấy có thể làm được. Phó Tây Nhiên mạnh mẽ ngồi bật dậy, cô và chăn cùng rơi xuống giường, trán bị đυ.ng vào chân bàn.

Cô vậy mà không ngại đau, xoa xoa vầng trán đỏ bừng, lấy cặp sách tìm tiền tiêu vặt.

Có tấm danh thϊếp và vài trăm đồng bạc lẻ tiền mặt.

Cô gói ghém tiền, khoác cặp sách trên vai đi ra cửa. Kết quả vừa mới ra đến sân, đúng lúc bắt gặp Giang Hiện trở về nhà.

Giang Hiện hỏi: "Đi đâu vậy?"

Phó Tây Nhiên đang khẩn trương có chút khó hiểu, cô cụp mắt: "Trường học."

Giang Hiện: "Hôm nay."

"À," Cô căng thẳng: "Hôm nay."

Yên lặng một lúc, Giang Hiện nói: "Tôi đưa em đi."

"A?" Phó Tây Nhiên: "Không cần."

"Hả." Giang Hiện trầm mặt.

Phó Tây Nhiên lập tức đổi lời: "Vậy, vậy thì tốt."

Giang Hiện: "Không muốn."

Phó Tây Nhiên: "... Không."

Giang Hiện nhìn chằm chằm cô mấy lần, sau đó xoay người rời đi. Phó Tây Nhiên đi theo anh từng bước, giống như cái đuôi nhỏ của anh.

Đến cửa trường học, Phó Tây Nhiên đeo cặp sách bước xuống xe, đứng tại chỗ chờ Giang Hiện rời đi.

Lần nào Giang Hiện cũng đi rất nhanh, nhưng lần này thì không. Cô đứng hơn nửa phút mà xe vẫn không di chuyển.

Kí túc xá mở cửa vào chủ nhật, vì có những sinh viên ngoại tỉnh không thể về nhà vào ngày này. Nhưng Phó Tây Nhiên còn đang muốn thuê người đóng thế, bây giờ sao có thể đi vào đó.

Lại trôi qua nửa phút, cửa xe chậm rãi rượt xuống, Giang Hiện hỏi: "Sao vậy?"

Phó Tây Nhiên: "... Không sao.”

Giang Hiện nói: "Vào trong đi."

"Ồ." Phó Tây Nhiên đáp, ủ rũ đi vào cổng trường. Cô đứng núp sau bức tường, thò đầu ra nhìn một cái, lén lén lút lút chạy ngoài trường học.

Giang Hiện người còn chưa đi xa, nhìn thấy bóng dáng của cô. Anh híp mắt một cái, quay đầu xe đi theo.