Thích Anh Trong Lặng Lẽ

Chương 3

Phó Tây Nhiên co ro ngồi bên ghế phụ, sắc mặt tái nhợt.

Giang Hiện liếc cô một cái: "Nói chuyện."

Đây là muốn cô giải thích vì sao tối rồi mà vẫn chưa về nhà.

Lông mi cô run run, không nói nên lời.

"Biết bây giờ là mấy giờ không?" Giọng điệu Giang Hiện không tốt lắm: "Mười hai giờ rưỡi."

Vừa định nói thêm, hốc mắt Phó Tây Nhiên đỏ lên, mắt hạnh bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, thút thít đầy uất ức. Xem chừng nếu anh nói thêm câu nào nữa, cô sẽ bật khóc.

Giang Hiện: "...."

Anh thở dài. Đưa tay vào túi lấy bao thuốc lá, mở cửa xe ra bước xuống.

Phó Tây Nhiên kìm nén nước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Giang Hiện đang châm điếu thuốc lá dưới ánh đèn đường.

Khói dày đặc khiến cô không thể nhìn rõ mặt anh, nhưng nghĩ cũng biết sắc mặt anh nhất định là rất khó coi.

Một lúc sau, cửa xe mở ra. Mùi thuốc lá nhàn nhạt theo gió tràn vào.

Giang Hiện nói: "Đưa em về?"

"..." Không trả lời.

Giang Hiện cầm lấy điện thoại, giả vờ muốn gọi điện thoại.

Ngay giây sau, vạt áo bị kéo mạnh.

Phó Tây Nhiên nhỏ giọng cầu xin: "Đừng."

Giọng nói cô có chút khàn khàn, đáng thương mà nhìn Giang Hiện: "Anh Giang Hiện, em không thể trở về nhà."

Giang Hiện cau mày: "Tại sao?"

Phó Tây Nhiên mí mắt rũ xuống, lại trầm mặt không nói.

Giang Hiện đợi một lúc lâu, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên vô lăng, dường như không kiên nhẫn.

Phó Tây Nhiên nhỏ giọng nói: "Bọn họ không phải cha mẹ em, bọn họ không cần em nữa."

Yên lặng một lúc.

Giang Hiện cất điện thoại đi, lái xe vào trong bóng đêm dày đặc.

-

Giang Hiện chở Phó Tây Nhiên đến nhà cũ của Giang gia. Căn nhà yên ắng, tất cả mọi người đều đã ngủ rồi.

Anh bước xuống xe, cô không biết có nên đi cùng không. Anh nhanh chóng nhận racô không theo kịp, không kiên nhẫn nói: "Lại đây."

Dưới ánh đèn mờ nhạt, vẻ mặt anh không dễ coi.

Phó Tây Nhiên tim đập nhanh một nhịp, vội ôm cặp sách đuổi theo.

Cửa mở, căn nhà tối om. Phó Tây Nhiên đi bên cạnh Giang Hiện, lặng lẽ kéo lấy vạt áo của anh, cảm thấy có chút sợ.

Giang Hiện thắp sáng đèn trên tường, quay đầu lại nhìn Phó Tây Nhiên. Phó Tây Nhiên nhanh chóng buông tay, chắp tay sau lưng, giương mắt nhìn anh.

Giang Hiện không nói gì, đưa cô lên tầng hai.

Anh mở cửa căn phòng đầu tiên ở trong góc tầng hai: "Vào ngủ đi."

Phòng ngủ trống trãi với tông màu chủ đạo là đen trắng, không có đồ trang trí. Thậm chí đến một bức ảnh cũng không thấy. Giữa phòng ngủ là chiếc giường đơn được trải drap trắng.

Đơn giản như một phòng khách sạn.

Phó Tây Nhiên ôm cặp sách đi vào hai bước, ngoảnh đầu nhìn, phát hiện Giang Hiện đang gọi điện thoại, vừa gọi vừa đi ra ngoài.

Điện thoại được kết nối, anh nói gì đó với giọng điệu không tốt. Cô không nghe rõ, bỏ cặp xuống chạy ra ngoài, Giang Hiện đã đi xuống lầu.

Cô dựa vào lan can, ánh mắt dõ theo anh ra đến đại sảnh. Anh vô tình ngẩng đầu, cô chưa kịp tránh thì đã anh nhìn thấy.

Sự cảnh cáo hiện lên trong mắt Giang Hiện, anh ra hiệu cho Phó Tây Nhiên trở về.

Phó Tây Nhiên rụt cổ, rời lan can, bơ vơ trở về phòng. Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô chạy đến bên cửa sổ và kéo rèm ra.

Một hồi lâu, quả nhiên bóng Giang Hiện xuất hiện trong sân. Anh đứng bên cạnh xe nói chuyện điện thoại xong, mở cửa lái xe rời khỏi Giang gia.

Bóng xe không còn nhìn thấy nữa, Phó Tây Nhiên kéo rèm xuống, xoa xoa cánh tay đau nhức.

Nhiệt độ phòng ngủ tăng cao, cô cảm thấy nóng, chậm rãi cởϊ áσ khoác ra. Trên vai truyền đến một cảm giác lạnh.

Đưa tay sờ thử, không biết bộ đồ cô mặc bị rách ra từ lúc nào.

-

Sau khi xảy ra chuyện như vậy, Phó Tây Nhiên thật sự đã có giấc ngủ rất yên bình.

Cô mở mắt ra, đồng hồ đã điểm tám giờ rưỡi. Ánh nắng bị rèm cửa sổ ngăn lại, phòng ngủ vẫn tối đen như cũ.

Các giác quan dần trở lại.

Cô nằm trên giường, mơ màng nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, còn có tiếng bước chân hỗn loạn. Phó Tây Nhiên lập tức tỉnh táo, ý thức được mình đang ở Giang gia. Cô đột ngột ngồi dậy, hai tay nắm chặt lấy chăn, chần chừ một lúc mới đẩy chăn bước xuống giường.

Mép giường có đôi dép lê màu đen, dẫm lên có phần lớn hơn size chân cô một nửa. Phó Tây Nhiên mang dép lê lạch cạch đi đến cạnh cửa, tay nắm chốt cửa, nhẹ nhàng mở ra.

Bên ngoài là hành lang, mấy người đàn ông mặc đồng phục làm việc khiêng đồ tới lui. Bà nội Giang đứng ở cầu thang, lên tiếng chỉ huy.

Nghe được tiếng mở cửa, bà lập tức nhìn sang.

Phó Tây Nhiên đẩy cửa ra ngoan ngoãn gọi một tiếng bà nội. Bà nội Giang cười tủm tỉm đến gần: "Lại đây, xem phòng của con."

Vừa nói vừa kéo Phó Tây Nhiên đến bên cạnh.

Căn phòng bên cạnh, vài công nhân đặt đồ đạc xuống, từng người một lướt qua Phó Tây Nhiên. Bà nội Giang nắm lấy bả vai cô: "Nhìn xem có thiếu thứ gì không?"

Phó Tây Nhiên đứng ở cửa nhìn vào trong.

Rèm cửa màu trắng, thảm màu xám nhạt, giường công chúa có rèm. Vài chiếc hộp kín được đặt tuỳ ý giữa phòng, chưa kịp thu xếp.

Cạnh giường có chiếc bàn làm việc, trên bàn là một số hộp đựng đồ lặt vặt. Phó Tây Nhiên nhìn kĩ hơn, tất cả những thứ ở đây đều là đồ của cô.

Bà nội Giang nói: "Đồ đạc của con đã được chuyển đến đây, con xem có thiếu thứ gì không. Nếu có quên thứ gì thì nói với bà nội, bà cho bọn họ đi lấy."

Phó Tây Nhiên có chút nghi ngờ, tại sao cô lại có phòng ở đây?

Bà nội Giang: "Cha mẹ con đã nói rồi, trước hết con hãy ở đây. Giờ thì cùng bà nội đi thay quần áo. Nơi này lát nữa phải thu dọn sạch sẽ, con mới có thể ở."

Phó Tây Nhiên ngơ ngác đáp lời, sau đó bị bà nội Giang kéo ra ngoài tắm rửa thay quần áo.

-

Cả ngày hôm đó, trong nhà họ Giang chỉ có ông nội và bà nội Giang. Họ hầu như không đề cập gì đến chuyện của Phó Tây Nhiên, chỉ nói để cho cô yên tâm ở và xem đây như nhà của mình. Bà nội Giang sợ cô không được tự nhiên, liên tục kéo cô nói chuyện.

Đến chập tối, trên bàn ăn chỉ có ba người bọn họ, Giang Hiện không về. Bà nội Giang không ngừng gắp thức ăn cho Phó Tây Nhiên. Cô không biết từ chối như thế nào, có thích hay không cũng phải nuốt xuống.

Trời tối, Giang Hiện vẫn chưa trở về.

Bà nội Giang đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi, Phó Tây Nhiên trải vở bài tập ra trên bàn để làm bài.

Sách bài tập có chỗ bị nhăn nhúm, có chỗ còn bị xé. Đêm khuya tĩnh lặng, Phó Tây Nhiên thất thần vuốt ve trang giấy bị rách.

Khi còn nhỏ không ai họp phụ huynh cho cô; khai giảng không ai nói cho cô; ăn tết không ai mừng tuổi; thi hạng nhất cha mẹ không khen cô; bị ức hϊếp/bắt nạt không aira mặt vì cô... Cô cũng từng vô số lần hoài nghi mình là nhặt được.

Không nghĩ tới có một ngày, suy đoán đó lại thành thật.

Phó Tây Nhiên khép sách lại, trong lòng trống rỗng. Từ từ xếp đồ đi học.

Sau khi sắp xếp mọi thứ, cô mới nhận ra thiếu sách tiếng anh. Cô ngơ ngác, đổ hết đồ trong cặp ra tìm, tìm đi tìm lại mấy lần đều không thấy.

Cô lục lọi trong cặp. Sàn nhà chất đầy đồ linh tinh, ngay cả quyển nhật kí tiểu học cũng bị cô lật ra, nhưng vẫn không có sách tiếng anh.

Tiêu rồi. Nhất định là rơi ở Phó gia.

Phó Tây Nhiên nhìn đồng hồ, còn chưa tới chín giờ.

Cô quyết định ngay lập tức, mở tủ lấy áo len và áo khoác, chào người lớn rồi ra ngoài với nắm tiền lẻ.

-

Phó Tây Nhiên đi vài chuyến xe đến nhà Phó gia, cách điểm đến vẫn còn một đoạn.

Lúc đi chỉ nghĩ đến sách tiếng anh, bây giờ sắp tới, không hiểu vì sao có chút sợ.

Nếu người mở cửa là Phó Chân Chân thì nên làm gì?

Cho dù không phải Phó Chân Chân, Thẩm Cầm hay Phó Thiên Viễn cũng rất khó xử.

Nếu sách tiếng anh bị vứt đi thì sao?

Hôm qua, Phó Chân Chân đập phá và ném đồ đặc khắp sàn, bên trong chắc chắn có sách của cô.

...

Mắt thấy đã sắp tới, Phó Tây Nhiên không tự chủ được đi chậm lại, càng tới gần càng chậm. Tâm trí cô rối bời, không hề chú ý xung quanh.

Xe Giang Hiện dừng bên cạnh cô, cô cũng chẳng chú ý đến.

Giang Hiện trầm giọng: "Phó Tây Nhiên."

Phó Tây Nhiên giật mình, mở to mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Nhìn thấy Giang Hiện, cô chớp chớp mắt: "Anh Giang Hiện..."

Giang Hiện mặt không biến sắc nói: "Lên xe."

Phó Tây Nhiên: "Nhưng..."

Giang Hiện không cho phép cô đôi co: "Lên đi."

Phó Tây Nhiên: "Nhưng..."

Giang Hiện: "Đừng nói nhảm-----"

"Nhưng em phải đi lấy sách tiếng anh của mình!" Phó Tây Nhiên ngắt lời Giang Hiện nói một mạch.

Giang Hiện im lặng, không lên tiếng. Đóng cửa kính xe lại.

Phó Tây Nhiên tiếp tục đi về phía Phó gia. Đi được hai bước cô quay đầu, Giang Hiện vẫn đang chậm rãi đuổi theo sau cô.

Cô đơ người, bỗng yên tâm trong nháy mắt. Hít một hơi sâu, cô bước nhanh đến và nhấn chuông cửa.

Rất lâu sau cánh cửa mới mở ra. Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, người mở cửa quả thật là Phó Chân Chân.

Phó Chân Chân đứng trước cửa, giọng lạnh lùng: "Cô tới đây làm gì."

Phó Tây Nhiên nắm chặt tay sau lưng: "Tôi tới lấy đồ."

"Nhà tôi không có đồ của cô." Phó Chân Chân vừa nói vừa đóng cửa lại.

Phó Tây Nhiên đưa tay ra cản theo bản năng, vừa lúc ngón tay bị kẹp lấy. Cô khẽ kêu một tiếng, lập tức rút tay về.

Phó Chân Chân cười lạnh: "Đáng đời."

Cánh cửa đóng sầm, khung cửa theo đó mà rung lên.

Phó Tây Nhiên cúi đầu nhìn, vài ngón tay trên bàn tay trái bị kẹp cho sưng phồng. Trời nóng, tê một hồi mới có cảm giác đau.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Phó Tây Nhiên buông tay, nhìn Giang Hiện đi tới. Anh đứng cạnh không nhìn cô, nói ngắn gọn: "Chờ trên xe."

Thật tốt nếu anh có thể lấy lại cuốn sách. Phó Tây Nhiên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu đồng ý, xoay người đi về phía chỗ đậu xe. Đứng bên cạnh xe, cô mở cửa nhìn lần nữa, Giang Hiện đã tiến vào Phó gia.

Chưa đến vài phút, Giang Hiện đi ra.

Anh đi rất nhanh, Thẩm Cầm và Phó Thiên Viễn đuổi theo anh rất lâu. Giang Hiện lên xe, bọn họ vẫn chưa đi, đứng cách đó không nhìn sang.

Giang Hiện lên xe hỏi: "Sách bán ở đâu?"

Anh không mang cuốn sách ra cùng.

Phó Tây Nhiên hỏi: "Anh không tìm được sao?"

Anh im lặng vài giây: "Ừ."

Phó Tây Nhiên vốn muốn nói tiếp, nhưng phát hiện sắc mặt anh không vui, cô biết điều không nói gì thêm.

"Ngày mai em sẽ về trường."

Trong xe thoáng chốc tĩnh lặng.

Cuối cùng Giang Hiện cũng không nói gì, lái xe trở về Giang gia.

-

Sáng sớm ngày hôm sau Phó Tây Nhiên đã rời khỏi giường. Giang gia cách trường quá xa, muốn đến nơi phải đi nhiều chuyến xe buýt.

Trời lờ mờ sáng, cô chạy xuống lầu, nhìn thấy Giang Hiện đang ăn điểm tâm.

Dì Lý, bảo mẫu của Giang gia từ trong bếp đi ra, đặt một lý sữa lên bàn. Chào hỏi Phó Tây Nhiên: "Sữa ấm, mau uống đi cháu."

Phó Tây Nhiên đồng ý, cô đến trước bàn ăn và ngồi xuống. Liếc mắt nhìn đồng hồ, vẫn còn nhiều thời gian. Cô cúi đầu ăn điểm tâm.

Ăn xong trứng chiên, Phó Tây Nhiên nghe thấy tiếng đặt dụng cụ ăn xuống ở phía đối diện. Cô không quan tâm, cầm cốc sữa lên uống một ngụm.

Giọng nói của Giang Hiện đột nhiên vang lên.

"Phó Tây Nhiên, bỏ tay xuống."

-

Tác giả có lời muốn nói: Sửa tuổi nữ chính, hiện tại nữ chính là học sinh trung học.