Phó Tây Nhiên không quen Giang Hiện.
Cô rất ít khi có cơ hội tiếp xúc với anh, những việc anh làm đều nghe từ người lớn. Được biết cha mẹ anh đã qua đời, từ nhỏ đã sống cùng bà nội Giang. Anh rất thông minh, nhìn sách một lần là nhớ. Mười mấy tuổi tiện tay tạo ra phần mềm(software) và giành được giải thưởng.
Nghe nói anh rất nóng tính, có lần suýt chút nữa là gϊếŧ người, bỏ học trước kì thi tuyển sinh.
Khi ấy không ít người xúc động trước hoàn cảnh đáng thương của ông nội Giang và bà nội Giang. Có hai người con trai, con cả thì chết, còn con trai thứ thì bặt vô âm tín. Bên cạnh chỉ còn lại một thằng cháu trai như vậy. Tương lai nhất định sẽ là thứ cặn bã của xã hội.
Về sau, Giang Hiện ra nước ngoài du học, tốt nghiệp sớm và về lo việc kinh doanh. Giang gia làm ăn càng ngày càng phát đạt, những người thân thèm khát công ty nhà họ Giang đều không có kết cục tốt. Ai dính dấp quá sâu trực tiếp bị đưa vào tù.
Người từng dự đoán Giang Hiện sẽ trở thành thứ cặn bã bây giờ liền rối rít thay đổi lời nói. Bề ngoài nịnh nọt, sau lưng âm thầm mắng Giang Hiện lòng dạ ác độc, anh quả thật là một con thú máu lạnh không nhận người thân, chẳng chút tình cảm nào với người nhà.
Phó Tây Nhiên không biết rõ về Giang Hiện, nhưng cô cảm thấy rằng ông nội và bà nội Giang là người tốt, Giang Hiện cũng không quá tệ. Chẳng quá anh luôn nghiêm mặt, nói chuyện lạnh lùng, thật sự khiến cho người ta có chút sợ.
Cô xoay đầu nhìn, các cô gái trong phòng đã ngừng nói chuyện, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Chỉ có Phó Chân Chân nhíu mày, trợn mắt nhìn cô.
Tình cảnh này vừa kỳ lạ vừa khó xử.
Phó Tây Nhiên đứng yên chờ thang máy. Sau một khoảng im lặng ngột ngạt, cửa thang máy mở ra, cô kéo áo khoác Giang Hiện bước vào.
So với quần áo của Phó Chân Chân, áo khoác của Giang Hiện ấm áp hơn nhiều. Nhưng mặc lên người quá nổi bật, không ít người nhìn về phía cô. Cả người Phó Tây Nhiên không được tự nhiên, không làm sao đi dạo được đành trở về bữa tiệc.
Bữa tiệc vẫn còn tiếp tục. Cô băng qua dòng người, đi tìm Thẩm Cầm và Phó Thiên Viễn. Nhưng đi hai vòng rồi vẫn không gặp họ.
Phó Tây Nhiên có hơi hoảng sợ, cô không biết đường về nhà, cũng không có điện thoại di động để liên lạc. Bọn họ có thể đi đâu, ra ngoài tìm cô sao?
Cô muốn tìm người để hỏi, nhưng bốn phía không có gương mặt quen thuộc nào. Ông nội Giang và bà nội Giang thì không biết đã đi đâu.
Bỗng nhiên, cô thấy Giang Hiện.
Phó Tây Nhiên do dự một lúc rồi đi tới.
Giang Hiện không thấy cô. Anh rũ mắt, vẻ mặt lạnh lùng lắng nghe người đàn ông mặc vest, đi giày da nói chuyện. Anhvẫn mặc chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn cao, như thể không cảm thấy lạnh.
Phó Tây Nhiên dừng bước, muốn chờ người nói chuyện với anh rời đi cô sẽ đi tới. Đồng hồ bây giờ đã trôi qua 10 phút.
Phó Tây Nhiên lo lắng liếc nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Chẳng lẽ Phó Thiên Viễn và những người khác đã đi rồi sao?
Chắc là không. Cô không nhớ địa chỉ nhà mới của mình, Phó Thiên Viễn thì biết. Bọn họ hẳn là còn đang tìm cô.
Ôi, sau đó nhất định Thẩm Cầm sẽ dạy dỗ cô vì chạy lung tung, trách cô không đi tìm Phó Chân Chân. Chờ cô trở về không biết mắng như thế nào.
Đầu óc Phó Tây Nhiên rối bời nghĩ về mọi thứ, đến khi cô nhìn lại, Người bên cạnh Giang Hiện đã không còn nữa, anh đang đi một mình ra ngoài.
Cô lập tức đuổi theo kéo góc áo anh: "Anh Giang Hiện--"
Giang Hiện quay đầu.
Cô đắn đo mở miệng: "Anh có thấy bố mẹ em không? Em không tìm được bọn họ, anh gọi điện thoại giúp em được không?"
Giang Hiện cúi người nhìn cô: "Bọn họ đi rồi."
Phó Tây Nhiên chớp chớp mắt, bàng hoàng kéo vạt áo anh.
Giang Hiện nói: "Ra ngoài trước đi."
Sau khi nhận ra, cô buông bàn tay đang nắm lấy vạt áo anh.
Anh nói thêm: "Tôi sẽ đưa em về sau."
-
Phó Tây Nhiên được trợ lý của Giang Hiện đưa đến phòng nghỉ ngơi, nghiêm túc ngồi đợi anh thêm vài giờ. Cô dành nhiều giờ để nhớ lại địa chỉ nhà mới, tối hôm qua chính cô đã quên để ý đoạn đường phía sau.
Trời tối Giang Hiện mới xuất hiện. Anh mặc chiếc khoác gió màu đen, trên người thoang thoảng mùi rượu. Liếc cô một cái, anh bình tĩnh nói: "Đi thôi."
Phó Tây Nhiên đi theo anh ra khỏi khách sạn, ngồi lên chiếc xe đậu ở bên ngoài. Trên xe đã có tài xế, hai người ngồi ở phía sau.
Giang Hiện hỏi: "Địa chỉ."
Phó Tây Nhiên thắt dây an toàn, nhẹ giọng nói: "....Quên rồi ạ."
Trả lời xong cô còn bổ sung thêm: "Mới chuyển nhà, nên em không nhớ đường."
Tài xế chen vào nói: "Tôi biết, sáng nay Phó tổng uống hơi nhiều, nên tôi đưa anh ấy về."
Giang Hiện trầm giọng đáp một tiếng. Suốt quãng đường tiếp theo không nói thêm câu nào.
Xe đậu trước cửa nhà họ Phó, Phó Tây Nhiên muốn trả đồ lại. Anh còn không thèm nhìn cô lấy một lần: "Mặc đi."
Phó Tây Nhiên dừng bước, ngoan ngoãn cảm ơn. Hoài nghi mặc áo khoác dài của anh đi xuống xe.
Về trước cửa nhà, đèn phòng khách vẫn mở, Phó Tây Nhiên giơ tay ra tìm chìa khoá. Vừa tìm thấy, bên trong đã truyền đến tiếng cãi vã.
"... Cha đuổi con ra ngoài, để nuôi người ngoài! Tại sao? Con không tốt bằng Phó Tây Nhiên à? Tại sao cha không cần con? Trên đời này lại có bậc cha mẹ nào đi ném con mình vào bệnh viện để nuôi con của người khác chưa?"
Phó Tây Nhiên sững người.
"Mọi người đều cho rằng lúc nào con cũng có thể sinh bệnh rồi chết à? Cho nên mới có người thay thế? Nếu không có người nói việc Phó Tây Nhiên cho con, chờ đến khi con chết thì chia tài sản cho cô ta sao?"
"Tại sao khi mẹ cô ta chết, cô ta không đến cô nhi viện? Tại sao những người họ hàng xa phải giúp đỡ? Tại sao chúng ta phải nuôi dưỡng Phó Tây Nhiên?"
Tiếng rầm vang lớn.
"Tôi ném, tôi sẽ ném. Phó Tây Nhiên, mọi thứ trong nhà này là của tôi! Cô cút đi, cút đi."
"Chân Chân, con nghe mẹ nói, năm đó vì con phải thuật, nhà chúng ta quả thật không đủ tiền chi trả. Vừa lúc em gái mẹ bị tai nạn xe cộ, nên có một khoản tiền bồi thường..."
...
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, chiếc chìa khoá phút chốc rơi lạch cạch trên mặt đất. đầu óc Phó Tây Nhiên trống rỗng, cơ thể không tự chủ mà được run lên.
-
Phó Tây Nhiên thẫn thờ ngồi xổm ngoài cửa.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, cánh cửa sau lưng mở ra. Hơi nóng phả vào mặt cô.
Người mở cửa là Thẩm Cầm.
Dường như bà ta đã sớm biết Phó Tây Nhiên ở đây, không bất ngờ gì khi thấy cô. Bà ta một tay xách chiếc cặp nhăn nhúm của Phó Tây Nhiên, tay còn lại cầm tấm danh thϊếp.
Hai chân Phó Tây Nhiên tê dại, không đứng lên được, chỉ có thể ngồi xổm ngẩng mặt nhìn bà ta.
"Mẹ nói," Cô khó khăn lên tiếng, "Có đúng không?"
Thẩm Cầm làm như không nghe thấy, nhét cặp và tấm danh thϊếp vào tay cô: "Con về trường đi."
Phó Tây Nhiên không kịp đỡ lấy, sách vở giấy bút rơi đầy trên đất.
Thẩm Cầm nhìn cũng không nhìn. Đưa đồ xong, bà ta đóng sầm cửa lại.
Qua lớp kính mờ, Phó Tây Nhiên ngơ ngác nhìn ra cửa.
Vài phút sau, ánh đèn vụt tắt, tối đen như mực không thấy được gì.
Gió bắt đầu thổi.
Phó Tây Nhiên nhặt từng thứ bỏ vào cặp xách, tay cô tê cóng, di chuyển rất chậm.
Một tờ bài thi bay ra xa. Phó Tây Nhiên vịn tường đứng lên, chân đã đông cứng, phải đứng lúc lâu mới đi được.
Đèn đường bật sáng, người đi đường thưa thớt, bụi phủ lên các cửa hàng đường phố.
Phó Tây Nhiên nhặt bài thi lên bỏ vào cặp sách, quay đầu nhìn, căn nhà tối om, cửa đóng kín.
Cô lặng lẽ nhìn một lúc, rồi khoác cặp bước đi.
Càng đi trời càng lạnh, Phó Tây Nhiên mặc áo khoác dài còn cảm thấy lạnh. Tóc bị gió thổi làm cho rối tung.
Cô lẻ loi đi dưới ánh đường mờ mịt.
Thẩm Cầm nói là thật sao?
Có lẽ là để an ủi Phó Chân Chân, đúng không? Để cho Phó Chân Chân vui vẻ hơn?
Nhưng Thẩm Cầm và Phó Thiên Viễn đều không thích cô, không giả được. Phó Chân Chân cũng rất ghét cô. Dù nhìn thế nào đi nữa, cô và họ không giống như là một gia đình.
Vì thế bây giờ bọn họ không cần cô? Đưa tấm danh thϊếp để đuổi cô đi?
Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Cầm xuất hiện trước mặt Phó Tây Nhiên, bước chân cô ngày càng chậm.
Đột nhiên có tiếng chai rượu vỡ, cô ngước mắt nhìn qua, hai người đàn ông say rượu đang khệ nệ khoác vai nhau. Miệng còn ngâm nga một cách mơ hồ, người thì mang theo chai rượu, người kia thì không.
Chai rượu khác được ném xuống, lần này nó vỡ dưới chân cô. Thuỷ tinh màu xanh thậm chí còn đập vào bắp chân cô.
Một trong hai người phát hiện ra cô, ánh mắt dán trên mặt cô, cười ha hảvô cùng dâʍ đãиɠ.
Mặt Phó Tây Nhiên không còn chút máu, chân lập tức mềm nhũn. Cô xoay người muốn chạy thì bị té. Cô không kịp nhìn đường, loạng choạng đứng lên bỏ chạy.
Không biết đã chạy đến đâu, nơi đây chỉ có dãy đèn đường đã hỏng, tối đến mức không nhìn thấy điểm cuối.
Phó Tây Nhiên thở hồng hộc, bản năng cảm giác được nguy hiểm, cô lùi về phía sau vài bước.
Bỗng nhiên có chiếc xe chạy tới, ánh đèn pha làm chói mắt cô, kéo dài bóng cây hai bên đường. Những bóng cây cầm tay nhau như những bóng ma cản đường.
Phó Tây Nhiên hí nửa mắt, lấy tay che đèn, vừa quay người muốn chạy, xe đã dừng trước mặt cô.
Cửa xe bị đẩy ra, Giang Hiện bước xuống.