Xuyên Thành Chủ Nhiệm Lớp Của Nữ Chính

Chương 4

Tôi chỉ còn cách căng da mặt mà nói dối: “Đây là cô thu của học sinh, trò mau trả lại cô.”

Trì Trạch mở ra rồi nhìn thoáng qua, cười thoải mái: “Vì sao trong cuốn truyện lại có chữ của cô vậy? Cô đang đánh dấu để phê bình à?”

“Cô giáo đúng là tận tâm nha ~”

Thiếu niên cố ý kéo dài âm thanh tạo ra cảm giác đặc biệt xấu xa.

Tôi có chút tức giận: “Trì Trạch, rốt cuộc trò muốn làm gì!”

Trì Trạch đúng thật là chồn đến chúc tết gà - không có ý tốt.

(Chồn chúc tết gà: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.)

Một tay của Trì Trạch để lên vai của tôi, cậu ta nhẹ nhàng nói bên tai của tôi: “Cô giáo, chắc cô không muốn bị trường sa thải đâu nhỉ?”

Tôi trầm mặc, mẹ của Trì Trạch là thành viên của Hội đồng trường Tư thục Thịnh Đức, đúng là Trì Trạch có khả năng nắm giữ sự sống chết của tôi.

Chết tiệt, nếu tôi có bằng sư phạm thì có thể làm giáo viên trường công, cũng chẳng sợ bị dọa dẫm như vậy nữa.

Bởi vậy mới nói, tấm bằng cử nhân và công chức theo quy định rất quan trọng.

Thấy tôi chẳng nói lời nào, hắn liền cười đắc ý: “Chỉ cần cô giáo đồng ý ở bên em thì em tuyệt đối đảm bảo sẽ không động đến cô giáo. Cô thấy thế nào?”

Tôi thấy do dự cùng xấu hổ khi đang nghĩ đến thẻ tín dụng của chủ thân xác này.

“Em … muốn làm cái gì?”

Trì Trạch rất thông minh nên ngay lập tức “leo lên đầu tôi”.

Hắn giam tôi trong l*иg ngực của hắn, rồi nói với giọng lười nhác:

“Cô giáo, có muốn yêu đương không.*”

* Bằng tiếng Nhật

“Cái gì cơ?”

Trình độ có hạn nên tôi chỉ nghe được lời hắn nói là tiếng Nhật.

Tính tình của Trì Trạch tốt nên lặp lại một lần nữa: “Em nói là mong cô giáo yêu đương với em.”

“Cái gì cơ?”

Tôi hỏi lại lần nữa.

Lần này hỏi không phải vì không nghe rõ mà tôi nghi ngờ bản thân bị ảo giác.

Từ đầu đến cuối trong cốt truyện chính thì Trì Trạch và Trì Chiêu chỉ chung tình với một mình An Nhã, không hề liếc nhìn một người con gái khác. Bây giờ đang muốn thay đổi cốt truyện à?

Trì Trạch cho rằng tôi giả ngu liền mất hết kiên nhẫn.

Hắn dùng một tay chế trụ cổ của tôi rồi xoay đầu tôi qua để cho tôi đối diện với hắn.

“Cô giáo, giả ngu cũng vô dụng thôi.” Giọng hắn khàn khàn lộ ra vẻ nguy hiểm.

“Nhưng mà,” tôi nhấp môi, “Không phải em thích bạn học An Nhã sao?”

“An Nhã?” Trì Trạch nhướng mày, ý tứ không rõ ràng, “Vậy là cô giáo đang ghen à?”

“Cô không có, không phải, đừng có nói bừa.” Tôi phủ nhận ba lần liên tiếp.

“Cho dù em không thích An Nhã thì cô với em là cô giáo và học sinh, không có khả năng bên nhau.” Tôi nỗ lực thể hiện uy nghiêm chủ nhiệm lớp của mình.