Tôi tập mãi thành thói quen, đang muốn theo tự nhiên giảng luôn đáp án của bài này. Vậy mà lại có người lên tiếng.
Trì Trạch một tay chống cằm, nhìn tôi không chớp mắt: ”√ 3”
Tôi: ??
Cái quái gì đấy?
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Trì Trạch thế mà lại trả lời câu hỏi của tôi.
Nhưng tôi nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười khen ngợi: "Vô cùng chính xác, sau đây chúng ta hãy xem ý tưởng giải đề cụ thể..."
Tôi đã nghĩ đó là......
Một sự cố nhỏ.
Sau khi tan học, tôi thu dọn sách giáo khoa, chuẩn bị rời đi.
Lại bị một người nào đó gọi lại.
Hai chân của Trì Trạch gác trên bàn học, thân người thì dựa vào cái ghế lắc lư qua lại, có mấy phần cà lơ phất phơ: "Cô, em vẫn có chỗ chưa hiểu lắm, cô có thể giảng lại cho em không?"
Thân là giáo viên, tôi tất nhiên không có lý do gì để từ chối khi học sinh hỏi bài.
Nhưng vấn đề là, trong sách có nói, Trì Chiêu và Trì Trạch đã sớm tiếp nhận giáo dục tinh anh, chút tri thức trung học phổ thông này đối với bọn họ mà nói căn bản không đáng nhắc tới.
Cho nên, tôi chọc phải Trì Trạch ở đâu rồi sao?
Tôi suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu.
Vì thế tôi chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, đồng ý yêu cầu của Trì Trạch.
Trì Trạch đi theo tôi đến văn phòng.
Hai giáo viên khác trong phòng làm việc không biết đã đi làm gì, vậy mà lại trùng hợp đều không ở đây.
Cả văn phòng to như vậy lại chỉ có tôi và người có cảm giác tồn tại mạnh mẽ là Trì Trạch.
Trì Trạch tiện tay chỉ vào quyển sách luyện tập trống trơn.
Tôi:...
Vị thiếu gia người thật có lệ nha, cho dù là ngài giả vờ thì ít nhất cũng phải tìm ra một đề khó giải chứ?
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể thành thật giảng giải cho cậu ta.
Trì Trạch lại có vẻ rất không kiên nhẫn.
Mắt hắn quét qua quét lại, khi nhìn thấy một quyển truyện tranh ánh mắt lại đột nhiên sáng lên.
Hắn dễ dàng cầm truyện tranh trong tay, giơ lên thật cao, trong nụ cười tràn đầy ác ý:
“Ái chà, thật sự không thể tưởng được, nữ giáo viên cao học nghiêm trang, thế mà lại thích đọc manga.”
Tôi đỏ mặt giật lại, quả nhiên bên trong nội dung không phù hợp với trẻ nhỏ.
Đây là đồ của nguyên thân, tôi tưởng nó chỉ là một quyển truyện tranh bình thường nên để nó ở dưới cùng chồng tài liệu, không nghĩ rằng mắt của Trì Trạch lại tinh như vậy.
Càng không nghĩ tới gan của nguyên thân lại lớn như vậy, dám đem loại truyện này để trên bàn làm việc.