Trì Trạch nhướng mày: “Cô trò? Cái gì gọi là cô trò, truyền đạt kiến thức và giải đáp thắc mắc. Có phần nào cô làm được đâu?”
Giọng nói của hắn để lộ trào phúng một cách rõ ràng.
Tôi tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng mà chẳng có cách nào phản bác lại.
Bởi vì với trình độ của tôi thực sự không thể dạy hắn cái gì cả.
“Được rồi, đừng làm loạn nữa.” Trì Trạch thấy tôi tức giận nên nói giọng chậm rãi.
“Vì chúng ta là bạn trai bạn gái, nên cuối tuần cô nhớ tìm em hẹn hò nhé,” nói xong thì hắn đặt một chùm chìa khóa vào tay tôi.
Chìa khóa kim loại lạnh lẽo xuyên thấu từ lòng bàn tay đến tận ruột gan của tôi, đáy mắt của tôi hiện lên sự giãy giụa cùng do dự.
Khi Trì Trạch sắp đi ra văn phòng đằng trước, tôi chạy lại đưa chìa khóa cho hắn còn mạnh tay đóng cửa lại.
“Cô không đồng ý!”
Tôi không hề quên kết cục của nguyên thân. Lòng dạ Trì Trạch rất thâm sâu, ngay từ đầu tôi đã không có khả năng đấu lại hắn.
Cho dù hắn đối xử với tôi thật lòng thì chúng tôi cũng không phải người cùng một thế giới.
Buổi chiều, tôi vẫn đi dạy như bình thường thì phát hiện lớp học cực kỳ yên tĩnh.
Tôi ngồi ở bục giảng nghi hoặc sao lại thế này.
Cổ chân của tôi đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Tôi cúi đầu thì thấy Trì Trạch!
Tôi không ngờ Trì Trạch lại to gan như vậy, ở chỗ đông người lại dám chui xuống dưới bục giảng.
Trì Trạch lười nhác ngồi ở dưới gầm bục giảng, ngồi ngang nhiên tự tại như ở nhà của hắn vậy.
Lại nhìn thấy mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn xuống gầm bục giảng thì tôi mới hiểu rõ là hắn cố ý muốn làm khó tôi.
Tôi cắn răng, cố gắng khiến bản thân ngồi yên và để lớp trưởng phát bài kiểm tra cho cả lớp.
Có nam sinh lớn mật chịu không nổi nữa thì đứng lên nhìn xung quanh, tôi thay đổi sắc mặt, quát lớn: “Ngồi xuống!”
Nói xong thì tôi cũng giật mình, học sinh lớp quốc tế đến hiệu trưởng còn chẳng sợ, huống chi tôi chỉ là một cô giáo bình thường.
Quả nhiên, nam sinh chẳng hề quan tâm, mà còn cười cực kỳ kiêu ngạo: “Cô giáo, em ngồi thấy mệt quá, chỉ muốn đứng dậy để hoạt động gân cốt chút thôi.”
Những học sinh còn lại thì cười trào phúng.
Tôi có chút xấu hổ không biết làm sao.
Một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên: “Không nghe thấy cô giáo kêu mày ngồi xuống sao?”
Sắc mặt của nam sinh đó bỗng cứng đờ rồi ngượng ngùng ngồi xuống.
Tôi cảm kích mà nhìn qua, lại phát hiện học sinh giúp tôi là nam chính thứ nhất - Trì Chiêu.
Sự biết ơn lại ngay lập tức tan thành mây khói.