Đoạn Xu Bạch nghe xong một buổi trưa những sự việc đau thương của nhân gian, lúc này hắn mới xuyên qua không bao lâu, liền gặp gỡ một vị quan tham lớn đến mức khiến người ta hận không thể xử lý ngay tức khắc để được thanh thản. Hắn vốn cho rằng, Dương Châu liên tiếp gặp tai họa, quan tham nhũng ở khắp nơi, nhưng không ngờ rằng, càng là trong hoàn cảnh dân chúng lầm than, càng dễ dàng xuất hiện những kẻ ngoan cố và xảo trá không thể nhận ra.
Hắn làm người ghi chép tội trạng mà nhóm nạn dân báo cáo, ghi chép từng chứng cứ, từng bằng chứng, xác minh từng điều một.
“Đại nhân, xin hỏi ngài là ai?” Trong nhóm người chạy nạn có người mở miệng hỏi, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Đoạn Xu Bạch.
Trương Trường Nhạc giành trước trả lời: “Đại nhân là Phiêu Kị tướng quân do Hoàng Thượng thân phong, hiện đang là thái thú Dương Châu, vừa đến nhận chức ngày hôm qua.”
“Nguyên lai là thái thú đại nhân, đại nhân nhất định phải làm chủ cho chúng ta.”
“Nguyên lai triều đình còn không từ bỏ chúng ta.”
“Đại nhân phải vì chúng ta làm chủ.”
Mọi người quỳ trên mặt đất, cầu xin trời giáng mà đến cứu mạng thần, những ánh mắt khát khao ấy làm Đoạn Xu Bạch khắc sâu trong lòng, cho dù rất nhiều năm sau, hắn vẫn nhớ rõ như in.
Đoạn Xu Bạch nội tâm phức tạp, chỉ cảm thấy một cái gánh nặng thật lớn đè lên người hắn. Dân chúng Dương Châu quá thảm, hắn hiện giờ thành thái thú nơi này, cần phải dẫn dắt họ sống cuộc sống giàu có tốt đẹp.
Hắn định thần lại, dùng giọng trầm ổn hướng đại gia bảo đảm: “Thỉnh đại gia yên tâm, ta tất sẽ làm kẻ đáng chết kia phải trả giá đắt.”
Hắn nói đến đằng đằng sát khí, nhưng lại làm nhóm nạn dân như ăn một viên thuốc an thần, những người không có du͙© vọиɠ cầu sinh lúc này lại sinh ra nguyện vọng sống sót. Họ muốn tồn tại, muốn tận mắt nhìn kẻ thù của mình đi đến diệt vong.
Đoạn Xu Bạch làm người chăm sóc và an bài cho những nạn dân bị bệnh, lúc này cũng có một ít người nhà của nạn dân từ trong thành đến thăm họ. Đoạn Xu Bạch làm người làm một ít khẩu trang giản dị, phân phó họ khi tiếp xúc với người bệnh nhất định phải cẩn thận.
Hắn làm người nấu canh gừng, đun sôi nước, đem các vật dụng của người bệnh đều tiêu độc, làm trong quân đội đầu bếp nấu một nồi cháo gạo kê thêm muối phân phát cho nạn dân. Hắn kiếp trước từng tiếp xúc với một lão trung y, biết một phương thuốc giản dị để cường thân kiện thể và dự phòng bệnh tật. Hắn còn an bài người nấu dược, làm cho những người khỏe mạnh uống một chén phòng ngừa bị lây bệnh.
Đến khi mặt trời lặn, Đoạn Xu Bạch mới dàn xếp hết mọi việc trở về. Hắn vừa giặt sạch mình bằng nước ấm, uống một chén dược để trừ đen đủi, liền có người vội vội vàng vàng tìm hắn.
Là Thu Nhiên, người bên cạnh Tiêu Ngọc Hòa. Thu Nhiên vẫn mặc một bộ thanh y, một đầu tóc đơn giản được thúc sau đầu, tay áo vắn lên, thần thái vô cùng lo lắng: “Tướng quân, công tử một ngày cũng chưa ăn gì, vậy phải làm sao bây giờ?”
Nhà bọn họ công tử sáng nay đã có cảm xúc không bình thường, Thu Nhiên lo lắng đến chết.
Đây là muốn khiến hắn vội thành con quay sao? Đoạn Xu Bạch nhắm mắt lại, hỏi: “Nhà các ngươi công tử vì sao không ăn cơm?”
“Công tử nói không ăn uống…”
Nhà người khác muốn ăn cơm còn không có để ăn, bên này còn có người không muốn ăn uống. Đoạn Xu Bạch đẩy cửa đi vào phòng, đóng cửa lại, Thu Nhiên bị nhốt ở ngoài, hắn do dự một lát, vẫn quyết định không vào, để tướng quân dỗ công tử.
Tiêu Ngọc Hòa lúc này đang nằm trên giường, Đoạn Xu Bạch thấy trên bàn còn có ba bốn món đã lạnh, trên mặt đất lăn lóc một cái chén, hiển thị bị người nổi giận mà đánh rơi, một đoàn cơm trắng bị đạp nát trên mặt đất.
Hắn nhớ tới những người uống một chén nước cơm cũng phải mang ơn đội nghĩa…
Đoạn Xu Bạch miễn cưỡng áp chế cơn giận trong lòng, bước đến kéo mành trướng, Tiêu Ngọc Hòa nghiêng mình, không nhìn thấy mặt hắn, Đoạn Xu Bạch thở dài một hơi, “Ngủ?”
“Không có.” Tiêu Ngọc Hòa giận dữ nói.
“Tại sao không ăn gì?”
“Không muốn ăn những thứ này.”
“Vậy ngươi muốn ăn gì?”
“Ta muốn ăn đậu hủ tơ vàng, cá đuôi phượng cánh, trứng bồ câu tích cóp ti…”
Thật đúng là những món ăn sang trọng, quý giá a. Vây cá? Trứng bồ câu? Đoạn Xu Bạch ôm ngực đứng thẳng một bên, lạnh lùng nói: “Cái gì cũng không có, chỉ có vài món lạnh trên bàn, và cơm trên mặt đất, nhặt lên mà ăn.”
“Ta làm sao có thể ăn những thứ kia?” Tiêu Ngọc Hòa hét lên, cảm thấy Đoạn Xu Bạch đang vũ nhục cậu, Tiêu Ngọc Hòa căm giận nói: “Liền tính cho chó nhà ta ăn, nó cũng không ăn, chó cũng không ăn đồ vật như vậy làm sao người có thể ăn?”
Đoạn Xu Bạch cũng tức giận: “Cho chó? Trong mắt ta, ngươi còn không bằng chó hoang ven đường.”
“Ngươi nói gì?” Tiêu Ngọc Hòa ném gối đầu về phía Đoạn Xu Bạch.
Đoạn Xu Bạch né tránh gối đầu, “Nói gì? Ngươi có biết hay không, ngoài Dương Thành còn có người không uống nổi một chén cháo, ăn không nổi một cái màn thầu?”
Tiêu Ngọc Hòa đưa lưng về phía hắn, nói nhỏ: “Kia có liên quan gì đến ta.”
Hắn là công tử của hầu phủ, là quý tộc trời sinh.
“A, có liên quan gì đến ngươi.” Đoạn Xu Bạch cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Tiêu Ngọc Hòa, ngươi thật đúng là một bộ dáng nhân mô cẩu dạng, bề ngoài ngăn nắp lượng lệ, nội tâm xấu xí lại dơ bẩn, ngươi một chút lòng đồng tình đều không có sao? Trong mắt ta, ngươi chính là sâu mọt trên xà nhà, chuột thạc trong lu gạo.”
Lời Đoạn Xu Bạch nghiêm khắc, không khí trong phòng như có thể đông lại thành băng.
Thật lâu sau không nghe thấy Tiêu Ngọc Hòa phản ứng, Đoạn Xu Bạch có chút buồn bực, hắn đè vai người, bẻ thân thể lại, Tiêu Ngọc Hòa xinh đẹp hồ ly trước mắt buông hai dòng nước mắt.
Cậu vậy mà lại khóc, Đoạn Xu Bạch tim cứng lại.
Bị người nhìn thấy mình khóc, Tiêu Ngọc Hòa luống cuống tay chân lau nước mắt, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, đầy mặt nước mắt, cả người chật vật đến cực điểm, đến mức này, tâm thái của cậu hoàn toàn băng rồi, từng giọt nước mắt không tiếng động mà rơi xuống.
Dù là một song nhi, từ nhỏ cũng được cha mẹ nâng niu, lại là hầu gia trưởng tử đích công tử song nhi, lớn lên trong sự yêu thương, bảo bọc của cha mẹ, ăn uống và dùng đồ đều là tốt nhất, làm sao mà phải chịu khổ như thế này. Từ kinh thành đến Dương Châu, đột ngột rời xa mẫu thân, rời xa kinh thành quen thuộc, theo người vừa mới thành thân còn rất xa lạ Đoạn Xu Bạch ngàn dặm xa xôi đến Dương Châu, nói không sợ hãi là không thể.
Đêm qua ở Dương Thành ngủ một đêm, vừa thê lương vừa sợ hãi, cậu trước nay chưa từng ở trong căn phòng nhỏ kém cỏi như vậy. Sáng sớm khi thức dậy, trên mặt đất còn có một con chuột xám xịt nhìn chằm chằm hắn. Ánh mắt của con chuột đó hung ác như muốn ăn thịt người. Ngoài con chuột, trên tường còn có những con thằn lằn đáng sợ, đột nhiên nhảy lên vai làm cậu sợ đến mức chết khϊếp. Tiêu Ngọc Hòa trước kia cho rằng làm một song nhi, chuyện tồi tệ nhất cũng chỉ là gả vào một gia đình làm thê thϊếp, nhưng đến hôm nay, cậu mới biết còn có thể thảm đến thế này.
Ăn ở kém cỏi chưa tính, phu quân còn mắng cậu, bắt nạt cậu, tra tấn cậu.
Đoạn Xu Bạch trong lòng lửa giận bị nước mắt của hắn dập tắt, đặc biệt là khi hắn khóc không thành tiếng, nhìn vào rất thương tâm. Hắn có chút hối hận mới vừa rồi mình nói lời nặng, vội vàng ôm người vào lòng, vỗ về an ủi: “Ngoan, không khóc a.”
Ai ngờ nghe xong lời an ủi, Tiêu Ngọc Hòa nước mắt rơi càng lợi hại hơn, thậm chí còn khóc ra tiếng.
“……” Không còn cách nào khác.
Không có kinh nghiệm an ủi người, Đoạn Xu Bạch đành mặc kệ cậu khóc, sau đó ở bên cạnh cằn nhằn nói: “Đừng khóc.”
“Ta muốn về nhà, ta muốn trở lại kinh thành, ta phải về hầu phủ, ta nhớ mẫu thân……” Tiêu Ngọc Hòa ủy khuất khóc lóc nói, Đoạn Xu Bạch nhìn cậu đáng thương vừa lau nước mắt vừa nói chuyện, trong lòng lại muốn cười nhưng không dám cười ra tiếng.
Dọc theo đường đi, vị này Tiêu công tử giữ nguyên vẻ cao ngạo của mình, nói chuyện lạnh lùng, thường dùng cằm nhìn người, bây giờ nước mắt rơi, cái vẻ cao ngạo kia tróc ra, thật là có chút đáng thương.
Rốt cuộc cũng là một công tử không rành thế sự.
“Ta muốn ở trong căn phòng sáng trưng, còn muốn ăn ngon… Ta muốn sống như ở hầu phủ.” Tiêu Ngọc Hòa chớp đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Cậu thật sự không chịu nổi chuột, gián, thằn lằn và mạng nhện khắp nơi, căn phòng đầy mùi mốc cũng không chịu nổi.
Đoạn Xu Bạch vốn định trách cứ cậu, muốn vị tiểu công tử này nhận rõ hiện trạng, so với những người đói khát ngoài kia, có một bữa cơm ăn đã là tốt lắm, muốn cậu từ bỏ chủ nghĩa phong kiến sâu mọt trong lòng. Nhưng nghĩ lại, hắn hiện tại với thân phận này lại không có tư cách nói như vậy, rốt cuộc quá… quá tra nam.
Từ thân phận mà nói, Tiêu Ngọc Hòa là hắn cưới hỏi đàng hoàng, đã lạy thiên địa, là phu lang của hắn, nói cách khác, cậu là tức phụ nhi của hắn. Để cho một tức phụ nhi phú quý nhận rõ hiện thực, ngoan ngoãn mà theo hắn chịu khổ, nói ra cũng quá không ra dáng một nam nhân.
Đoạn Xu Bạch từng nghĩ, về sau nếu có tức phụ nhi, nhất định sẽ đặt ở lòng bàn tay mà cưng chiều, cố gắng để nàng có cuộc sống tốt nhất, nào nỡ làm nàng chịu nửa điểm ủy khuất.
Tiêu Ngọc Hòa vốn là một khuôn mặt nhỏ nhắn như hạt dưa, còn có một đôi mắt to tròn như hồ ly, loại mắt này sâu nhất, rất dễ câu nhân, lúc này lông mi dài của cậu ướt đẫm nước mắt, trông đen bóng vô cùng, giống như vẽ thiên nhiên mắt trang, đã thâm thúy lại mê người, trách không được người ta nói hồ ly am hiểu gạt người, chỉ cần đôi mắt này nhìn ngươi, muốn cỡ nào ý chí sắt đá cũng khó không bị đả động.
Đoạn Xu Bạch trong lòng mềm nhũn, vỗ vỗ lưng cậu, ôn thanh trấn an: “Ngoan, chịu đựng một chút được không, về sau sẽ cho ngươi ở phòng lớn, mời ngự trù đến làm đồ ăn ngon cho ngươi.”
Tiêu Ngọc Hòa méo miệng, miễn cưỡng nghe lời trấn an, tâm tình lược bình phục, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của Đoạn Xu Bạch, bổ sung: “Phải không có chuột, không có gián.”
“Được, được, được, không có chuột, dù có chuột, ta cũng sẽ giúp ngươi đánh chết nó, đừng sợ ha.” Đoạn Xu Bạch không nhịn được cười, không biết vị này tiểu công tử hôm nay sao lại khác thường, có lẽ là bị chuột dọa.
Đoạn Xu Bạch âm thầm nhận ra.
Kỳ thật ý tưởng của Tiêu Ngọc Hòa không có gì sai, cậu thật sự rất ủy khuất, một công tử hầu phủ, từ nhỏ đến lớn mặc vàng đeo bạc, đi theo hắn ngàn dặm xa xôi đến nơi nghèo khổ như Dương Châu, ở trong nơi đơn sơ như vậy, không tiếp thu được cũng là có thể hiểu.
Tiêu Ngọc Hòa chôn đầu trong ngực hắn một lát, nhỏ giọng nói: “Ngươi còn mắng ta, hung hăng với ta, còn nói ta là sâu mọt, chuột thạc.”
Đoạn Xu Bạch nắm tay ho khan một tiếng: “Là ta nói chuyện nhất thời không lựa lời.”
“Ngươi còn nói ta không bằng chó hoang ven đường.”
Vị này tiểu công tử trí nhớ rất tốt, Đoạn Xu Bạch đầu đầy hắc tuyến, nhìn góc tường mạng nhện, tùy tiện tổ chức lại ngôn ngữ: “Chó hoang sao so được với ngươi, ngươi nếu là chó, thì chắc chắn là chó con trắng tinh đáng yêu, đặt ở ven đường cũng có người nhặt về mà cưng chiều.”
Nói xong câu đó, hắn tự đổ mồ hôi, xem như đang nói cái gì quái đản, đem người so sánh với chó, vị tiểu công tử này đừng lại tức giận.
Nhưng không biết có phải không nghe rõ hắn nói, hay đột nhiên ý thức được mình bị một người nam nhân ôm vào lòng, hoặc là cảm thấy thẹn với vẻ ngoài hoa lê dính hạt mưa của mình, vị “lãnh ngạo” quý công tử này cuối cùng đỏ mặt đẩy Đoạn Xu Bạch ra, yên lặng mà được trấn an.
Đoạn Xu Bạch thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Cảm nhận của ad: mong m.n đọc chương này xong đừng chê bé thụ, vì vốn dĩ thụ lớn lên trong trong yêu thương phú quý từ nhỏ, lại trong thời phong kiến xưa nên lúc đầu ko có sự đồng cảm vs những ng khác, nhưng bé sau này sẽ thay đổi.