“Ngươi đừng đi.” Tiêu Ngọc Hòa vội vàng ngăn cản Thu Nhiên, tiếp tục mà ủ rũ nói: “Đi cũng vô dụng.”
Thu Nhiên tại chỗ dậm chân hai lần, cuối cùng là từ bỏ.
Đoạn Xu Bạch dẫn theo bọn lính tuần tra đến khu vực những ngôi nhà không có người cư trú, chọn lựa một nơi tốt nhất có thể để tìm được mấy gian nhà miễn cưỡng có thể trú mưa, hướng dẫn binh sĩ rửa sạch mái ngói phế tích, tu bổ tường lở ngói hư, hắn trấn an các tướng sĩ nói: “Các huynh đệ trước tạm chấp nhận mấy ngày.”
Các sĩ binh đi theo Đoạn Xu Bạch đều là tâm phúc, trung thành và tận tâm với hắn, nếu không cũng sẽ không nguyện ý đi theo hắn ngàn dặm xa xôi đến Dương Châu nhận chức, vì thế Đoạn Xu Bạch tự nhiên không thể bạc đãi họ.
Trương Trường Nhạc mang theo hỏa đầu quân nấu ăn tới phân phát cơm chiều, nâng một cái rương l*иg hấp, hơi nóng bốc lên làm tan đi cái lạnh lẽo của Dương Thành.
Sắc trời đang dần tối, trời mênh mông, dường như muốn quỷ khóc sói gào, Đoạn Xu Bạch cùng những người cùng tu sửa phòng ở uống vài ly rượu nóng, cầm hai cái màn thầu nóng hổi từ l*иg hấp, nhanh chóng đi về chỗ ở của mình. Trong mắt người ngoài, hắn và Tiêu Ngọc Hòa là phu thê, tất nhiên là muốn ở cùng nhau, hơn nữa trong tình huống hiện tại, nơi nào còn có thể có dư thừa chỗ ở.
Đoạn Xu Bạch yêu rượu, cuộc đời yêu thích lớn nhất chính là rượu. Vừa uống vài chén rượu nóng, bụng hắn ấm áp, nhưng thật ra không vội mà ăn gì, hắn đi trên đường đá xanh của Dương Thành, nhìn quanh trái phải, trong lòng đánh giá tình huống của Dương Thành.
Mấy ngày liền mưa dầm, hơn nữa sắc trời đã chiều, trên đường không có mấy người đi đường. Hắn chú ý tới góc tường ẩm mốc, rơi xuống từng giọt bọt nước, dòng nước tạo ra dấu vết loang lổ trên tường, mang lại một cảm giác quỷ dị và âm trầm, bốn phía yên tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi qua ồn ào, nghe kỹ một chút, tựa hồ tiếng gió còn kèm theo tiếng khóc mơ hồ, nhưng khi chú ý nghe kỹ, tiếng khóc cũng đã biến mất.
Đoạn Xu Bạch thầm nghĩ: Cái gì Dương Thành, quá hữu danh vô thực, nói là âm thành cũng không quá đáng.
Cả tòa thành thị đều tỏa ra một mùi mốc meo.
Trên tay hắn cái màn thầu nóng dần dần nguội lạnh, hắn cầm lên cái màn thầu vẫn còn hơi ấm, đang định cắn một miếng thì một ánh mắt không thể bỏ qua gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Đoạn Xu Bạch theo ánh mắt nhìn lại.
Cách đó không xa, dưới góc tường, có một tiểu nam hài mặc quần áo cũ nát, nam hài tầm bảy tám tuổi, quần áo tro đen cũ nát bao quanh thân hình gầy gò, phảng phất chỉ có xương cốt tồn tại, có lẽ vì quá gầy, đầu của nam hài trông to hơn rất nhiều so với thân thể, đôi mắt mở to liều mạng nhìn chằm chằm vào hắn, hoặc là nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào cái màn thầu trong tay hắn.
Hắn hít một hơi sâu, phảng phất như cách không ngửi được mùi màn thầu, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.
Đoạn Xu Bạch nhìn tiểu hài tử đáng thương, đi tới bên cạnh nam hài, đưa cái màn thầu trong tay cho hắn.
Đôi tay nhỏ màu đen run rẩy cầm lấy màn thầu, như đạt được chí bảo mà ôm vào trong ngực, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Đoạn Xu Bạch, phảng phất muốn cắn nuốt hắn, tiểu nam hài quỳ xuống dập đầu nói: “Cảm ơn đại nhân.”
“Ai ai ai, ngươi đứng lên.” Đoạn Xu Bạch cũng không thể tiếp nhận người tùy tiện quỳ trước mình, nửa ngồi xổm xuống đỡ nam hài dậy, sau một lúc lâu khuyên nhủ: “Ngươi sao lại không ăn?”
Nam hài cười một chút, hàm răng trắng sáng, “Con lấy về cho mẫu thân ăn.”
“Ngươi thật là có hiếu tâm.” Đoạn Xu Bạch đưa cái màn thầu còn lại cho hắn, “Ngươi ăn một cái, để lại một cái cho mẫu thân.”
Tiểu nam hài ôm hai cái màn thầu quý như bảo bối, có chút không biết nên làm gì, hắn cắn một miếng màn thầu, bộ dạng quý trọng, phảng phất như đang ăn sơn hào hải vị.
Đoạn Xu Bạch trong lòng ngũ vị tạp trần, sau một lúc lâu nói: “Trời chiều rồi, mau về nhà đi thôi.”
Đoạn Xu Bạch tiếp tục đi phía trước, chỉ chốc lát sau đã đến nơi nghỉ ngơi của hắn, so với các phòng khác, gian này tốt hơn rất nhiều, ít nhất xung quanh đều toàn vẹn, nóc nhà không sụp, tường cũng không nứt. Canh giữ ở cửa hai binh lính thấy hắn, lập tức chào hỏi: “Tướng quân.”
Đoạn Xu Bạch cười gật đầu đáp lại, nói vài câu quan tâm.
Ở một gian khác tắm rửa sạch sẽ, rửa sạch bùn đất trên người, thay màu trắng thường phục hắn đẩy cửa vào nhà, phòng trong điểm căn đèn cầy đỏ, chiếu sáng rực rỡ, Tiêu Ngọc Hòa đã ở trên giường ngủ.
Đoạn Xu Bạch nhướng mày, thấy rõ tình cảnh trong phòng, so với lúc hắn rời đi, đã rực rỡ như mới. Cái giường gỗ hư cũ đã được làm sạch, Tiêu Ngọc Hòa ngủ trên bốn cái rương của hồi môn ghép lại thành “giường đơn giản”, rương gỗ trên trải năm sáu tầng chăn bông, còn kéo lên màn lụa màu vàng sáng, thân ảnh Tiêu Ngọc Hòa mờ mờ ảo ảo trong màn lụa, càng làm Đoạn Xu Bạch vô ngữ hơn là rương gỗ giường dựa vào tường lại được dán một lớp lụa vàng.
Cách đó không xa, trên rương gỗ dùng làm bàn cũng trải lụa, trên đó bày một cái chén nhỏ màu trắng tinh khiết, chứa tổ yến đã ăn vài miếng.
Tơ lụa, tổ yến... Cái này đúng là bại gia tử a, Đoạn Xu Bạch nhíu mày, hắn nghĩ bên ngoài một cái bánh màn thầu lạnh người khác đều xem như báu vật, bên này ba bốn lượng bạc một lạng tổ yến lại bị bỏ như giày rách.
Hai bên đối lập dưới, Đoạn Xu Bạch không thể không thổn thức trước sự chênh lệch giàu nghèo quá lớn.
Này cũng khó trách những người nghèo khổ kia sẽ nổi dậy... Thật sự là không thể sống nổi nữa.
Đoạn Xu Bạch đi đến mép giường, xốc lên mành trướng, dưới chăn gấm Tiêu Ngọc Hòa đang ngủ ngon lành, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại hãm vào gối mềm, giống như một con gà mới vừa lột xác khỏi trứng, hắn mặc một bộ áo ngủ bằng tơ lụa màu vàng nhạt, Đoạn Xu Bạch cúi người ngửi ngửi, bình luận: Giống như một cái tiểu nãi bao.
Còn chưa tới Dương Châu trước, Đoạn Xu Bạch cảm thấy Tiêu Ngọc Hòa là loại công tử nhỏ kiều khí của Dương Châu, kiều khí gầy ốm yếu, mà ở Dương Thành thấy những cư dân gầy gò đen nhẻm kia, đặc biệt là cậu bé gầy gò thấy rõ xương, lúc này trong mắt Đoạn Xu Bạch, Tiêu Ngọc Hòa lại trở nên mập mạp, từ người gầy nhỏ bé biến thành tiểu mập mạp trắng trẻo.
Quả nhiên không có đối lập liền không có chênh lệch.
Đoạn Xu Bạch bế tiểu mập mạp trắng trẻo lên, làm cậu ngủ sâu hơn, dọn chỗ cho mình, tiểu mập mạp ậm ừ một chút rồi nghiêng người, ngoan ngoãn mà ngủ ở một bên, Đoạn Xu Bạch trong lòng khen ngợi tư thế ngủ của tiểu mập mạp.
So với bộ dáng cao ngạo "Này cũng không hài lòng, kia cũng không hài lòng" kiều quý công tử ngày thường, khi ngủ Tiêu Ngọc Hòa lại đáng yêu hơn nhiều.
Tuy nhiên, Đoạn Xu Bạch cũng không có tâm tình thưởng thức vẻ kiều quý công tử này, nằm xuống, nhắm mắt lại, liền ngủ ngay.
Một đêm không mộng.
Đêm tối buông xuống, một trận mưa rơi.
Ngày hôm sau, Đoạn Xu Bạch sớm rời giường dẫn người vòng quanh Dương Châu chạy hai vòng, sau đó luyện quyền luyện thương, nguyên lai Đoạn Xu Bạch am hiểu thương pháp, một cây trường thương khiến cho hắn mạnh mẽ oai phong, trên chiến trường đã đánh bay và đâm thủng vô số mãnh tướng, thuộc hạ của hắn đều là thần thương, đó là ác mộng của địch nhân. Hiện tại Đoạn Xu Bạch cũng không bỏ lỡ, nhặt lại con đường võ công trong thân thể, hiện đại Đoạn Xu Bạch trong quân đội chính là một thể thuật gia xuất sắc, luận đơn đả độc đấu, không ai thắng được hắn.
Vui sướиɠ mà ra một thân mồ hôi sau, Đoạn Xu Bạch dùng cơm sáng, cùng Tần đại nhân trò chuyện một chút, sau đó dẫn người đi tuần tra quanh Dương Thành.
Trong đầu hệ thống xây dựng thành thị vẫn luôn thúc giục hắn kiến thành, Đoạn Xu Bạch luôn luôn cẩn trọng, không tùy tiện tìm một chỗ để ứng phó nhiệm vụ, hắn cưỡi ngựa đi tìm nơi nào có địa phương tốt để xây dựng tân thành thị.
Mặt khác, vừa tới Dương Thành, chưa biết rõ tình huống địa phương, vốn là không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Đồng thời, Đoạn Xu Bạch phái mấy binh lính lanh lợi phân tán ở Dương Thành để hiểu biết các loại tình huống từ cư dân.
Buổi chiều, có người tới báo, Trương Trường Nhạc: "Tướng quân, chúng ta ở ngoài thành phát hiện một chỗ."
Đoạn Xu Bạch từ trên ngựa xuống, dò hỏi: "Địa phương nào?"
"Ngài vừa đi liền biết."
Thành bắc phụ cận hai dặm chỗ, có một đống nhà hoang vu, Đoạn Xu Bạch đến nơi đó thì phát hiện những phòng ở rách nát này đầy người, đẩy cửa đi vào, trên mặt đất nằm ngang dọc những người ô hô ai tai, những người này đều là chờ chết.
Những người đó sắc mặt tái nhợt, rõ ràng không sống được bao lâu, không ít người phát sốt cao, người đều bị sốt mơ màng, trong cơn đau khổ nói mê sảng, mỗi người trên mặt đều lộ ra vẻ chết chóc, thoạt nhìn như là nhân gian luyện ngục.
Đoạn Xu Bạch nhíu mày: "Bọn họ đây là?"
Trương Trường Nhạc muốn nói lại thôi: "... Nghe nói, là ôn dịch."
"Ôn dịch." Đoạn Xu Bạch nhíu mày càng sâu, ở thời kỳ cổ đại với trình độ y học thấp kém, ôn dịch không phải chuyện đùa, thứ này như Tử Thần, một truyền mười, mười truyền trăm, một cái không tốt, một thôn, một thành người đều có thể chết hết.
Ở cửa phòng, hai binh lính áp một kẻ lấm la lấm lét, Đoạn Xu Bạch hỏi hắn chuyện gì xảy ra.
"Hồi bẩm tướng quân, khi chúng ta tới, gã này đang định phóng hỏa thiêu chết mọi người trong nhà này."
Bên cạnh còn rơi cây đuốc và thùng dầu, nhân chứng vật chứng đủ cả.
"Thiêu chết?" coi mạng người như cỏ rác như vậy, Đoạn Xu Bạch thật đúng là chưa bao giờ gặp qua.
Người nọ toàn thân quỳ trên mặt đất, lớn tiếng biện giải: "Là Tần đại nhân phái ta tới, các ngươi không thể bắt ta, những người này bị ôn dịch, không thiêu chết họ, sẽ lây bệnh cho nhiều người hơn."
Tần đại nhân, vị này Tần đại nhân thật nhẫn tâm.
Xem ra cần phải điều tra kỹ lưỡng Tần Hải Châu đại nhân này.
Lúc này, trong phòng bỗng nhiên náo loạn, tiếng khóc nháo, tiếng mắng mỏ, cái gì cũng có, có người khóc lóc sợ hãi trước cái chết, có người cầu nguyện kiếp sau đầu thai làm người tốt, có người oán hận ông trời bất công, cũng có người mắng Tần Hải Châu không chết tử tế được.
"Ta đã hai ngày không có ăn gì, chẳng sợ bây giờ có cho ta ăn một miếng cơm, lập tức chết ta cũng cam lòng..."
"Tần Hải Châu hắn cấu kết đạo phỉ, làm hại ta cửa nát nhà tan, bây giờ còn muốn thiêu chết ta, hắn nhất định không chết tử tế, ta hóa thành lệ quỷ cũng sẽ tìm hắn báo thù..."
Đoạn Xu Bạch hỏi: "Quan địa phương Tần Hải Châu ở Dương Thành làm quan thế nào?"
Đoạn Xu Bạch vừa hỏi, như là bậc lửa ngòi nổ, đám người kia vừa rồi còn đau khổ chờ chết lập tức như hồi quang phản chiếu, phía sau tiếp trước mà bò dậy kể ra oan khuất và thống khổ của mình, họ đã chịu đủ tra tấn, trước khi chết, muốn đem hết khang hận ý phát tiết ra.
"Tần Hải Châu hắn cùng gian thương thông đồng nâng giá lương thực, hắn quả thật không phải người, vợ ta chết đói, ta cũng không muốn sống nữa..."
"Ta nữ nhi, hắn đoạt nữ nhi của ta, còn bị hắn đánh gãy chân..."
...