Ta Ở Cổ Đại Làm Xây Dựng

Chương 5: đút cơm

Đoạn Xu Bạch có một bộ ngực rất lớn, rất ấm áp, khi tựa vào có một cảm giác gần gũi, giống như lúc còn nhỏ được cha ôm vào lòng. Nhưng rồi lại nhớ ra đây là một người nam nhân "xa lạ", người vừa mới khi dễ mình, Tiêu Ngọc Hòa quyết đoán đẩy hắn ra. Sau khi đẩy ra, chóp mũi của dường như vẫn còn thoang thoảng mùi rượu nhàn nhạt từ người nam nhân.

Hắn biết người nam nhân này thích uống rượu, trong lòng thầm mắng: Đồ tửu quỷ.

Đoạn Xu Bạch thấy trận chiến này dường như đã kết thúc, vừa đúng lúc Thu Nhiên gõ cửa mang vào một bát cháo. Khi vừa vào, hắn đã dặn Thu Nhiên đi lấy một bát cháo từ nồi lớn bên kia. Bát cháo rau dại này là nấu cho dân đói và binh lính ăn. Tuy rằng Thu Nhiên không nghĩ công tử kiều quý nhà mình sẽ ăn loại cháo này, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời tướng quân mà múc rồi mang đến một bát.

Là phu nhân của tướng quân, Tiêu Ngọc Hòa có một bát cháo rau dại đặc biệt, trong đó còn có thịt vụn.

Đoạn Xu Bạch nhận lấy bát cháo, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngọc Hòa. Thu Nhiên cúi đầu rời khỏi phòng, khép cửa lại, để tướng quân dỗ công tử nhà mình ăn cơm.

“Nghe nói ngươi cả ngày chưa ăn gì, chắc đã đói bụng rồi. Uống hết bát cháo này đi.”

“Ta không đói bụng.”

“Không đói bụng? Ngươi là thành tiên rồi sao? Muốn tích cốc sao?”

Tiêu Ngọc Hòa tuy không hiểu lời Đoạn Xu Bạch nói thành tiên, tích cốc là ý gì, nhưng cậu vẫn kiên quyết: “Ta không đói bụng.”

Nhưng vừa nói xong, bụng của cậu liền "khẩu không đối dạ dày" mà kêu lên. Mặt Tiêu Ngọc Hòa đỏ bừng, khóe miệng Đoạn Xu Bạch khẽ cười: “Còn nói không đói bụng, bụng đều kêu rồi.”

Hắn dùng muỗng múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi một hơi, rồi đưa đến bên miệng Tiêu Ngọc Hòa. Cuối cùng vì đói, Tiêu Ngọc Hòa đành thuận theo mà rũ mắt ăn xong muỗng cháo đó. Thấy vậy, Đoạn Xu Bạch hài lòng cười rộ lên.

Hắn tiếp tục đút muỗng thứ hai, Tiêu Ngọc Hòa yêu cầu: “Ta muốn tự mình ăn, không cần ngươi đút, ta đã không phải là đứa trẻ ba tuổi.” Nói xong câu đó, cậu liền muốn cướp lấy bát cháo trong tay Đoạn Xu Bạch.

Đứa trẻ ba tuổi đều ngoan hơn cậu.

Đoạn Xu Bạch giơ tay lên không cho cậu thực hiện được hành động, tiếp tục đút cháo. Đi từ kinh thành đến đây, Đoạn Xu Bạch biết rõ thói quen ăn uống của công tử kiều quý này, chỉ ăn được vài muỗng nhỏ là bỏ. Lãng phí là không được. Đoạn Xu Bạch có thể ăn hết mười mấy bát, còn công tử kiều quý này mới ăn vài muỗng thì sao chịu nổi.

Cần phải ăn nhiều hơn chút.

Tiêu Ngọc Hòa tuy là cao lớn trong số các song nhi, nhưng Đoạn Xu Bạch còn cao hơn nhiều, ngồi bên cạnh hắn, còn cao hơn nửa cái đầu. Lực uy hϊếp mười phần, Tiêu công tử co được dãn được, chịu áp lực của da^ʍ uy, hơn nữa mới vừa rồi khóc mất mặt, ngượng ngùng không phản kháng được. Vì vậy, bị Đoạn Xu Bạch đè nặng, từng muỗng từng muỗng ăn hết bát cháo rau dại thịt nát.

Thông thường, Tiêu công tử không bao giờ ăn cháo rau dại này, nhưng có lẽ do quá đói và mệt, bát cháo chướng mắt này cũng trở nên ngon lành.

Không ngờ lại không khó ăn như cậu tưởng tượng.

Đoạn Xu Bạch thấy cậu ngoan ngoãn ăn hết một bát cháo nóng, trên khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười rạng rỡ, tươi cười mang theo điểm sủng nịch, khuôn mặt tươi cười lớn như vậy liền ở đối diện, Tiêu Ngọc Hòa muốn tránh cũng không được, cậu quay đầu sang một bên, cố ý không nhìn hắn. Vừa uống xong một bát cháo nóng, bụng nhỏ có chút căng, cậu xoa nhẹ bụng rồi bắt đầu nấc cụt.

“Ta... cách.”

Mới vừa rồi khóc, mắt còn sưng đỏ chưa tiêu, giờ lại run lên nấc cụt, trông như con vật nhỏ đáng thương run rẩy cái đuôi, hợp với biểu cảm ngốc nghếch của cậu, Đoạn Xu Bạch bật cười.

“Ngươi cười cái gì? Cách, đều tại ngươi.” Tiêu Ngọc Hòa dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, còn dám chê cười cậu.

Đoạn Xu Bạch nín cười: “Được rồi, không cười, đều là do ta.”

Tiêu Ngọc Hòa liên tục nấc cụt vài lần, vẻ mặt ủ rũ: “Đều tại ngươi bức... cách... ta ăn quá nhiều... cách, giờ phải làm sao bây giờ...” cậu cho rằng do Đoạn Xu Bạch ép cậu uống hết bát cháo mới khiến cậu mất mặt như vậy. Hôm nay thật là xui xẻo, dường như mọi điều xui đều đổ lên người cậu.

“...” Rõ ràng là tự mình khóc trướng khí còn trách hắn, Đoạn Xu Bạch nghĩ thầm, nhưng quyết định không nói ra, tránh làm vị tiểu công tử này lại nổi giận.

“Làm sao bây giờ cách... dừng không được.”

Đoạn Xu Bạch cho cậu ý kiến: “Ngươi thử nín thở, ta đi lấy cho ngươi ly nước ấm.”

Tiêu Ngọc Hòa cố gắng nín thở, thật là khó chịu, mắt phồng lên nước mắt thảm hề hề nhìn Đoạn Xu Bạch. Đoạn Xu Bạch thấy tiểu đáng thương này, săn sóc đút hắn uống vài ngụm nước ấm, vỗ lưng, cổ vũ hắn nín thở vài lần, cuối cùng ngừng được nấc cụt.

Sau một ngày mệt mỏi, Tiêu Ngọc Hòa cuối cùng cũng buồn ngủ. Thu Nhiên hầu hạ rửa mặt xong, cậu nhắm mắt mơ màng ngủ. Cậu ngủ dựa tường bên trong, Đoạn Xu Bạch nằm bên ngoài.

Đoạn Xu Bạch không ngủ, trong đầu suy nghĩ lại những việc ban ngày, lập kế hoạch cho ngày mai. Nhân chứng vật chứng đều đủ, ngày mai sẽ đi bắt Tần Hải Châu hiện hành, tội danh cường đoạt dân nữ, ức hϊếp bá tánh, gϊếŧ người cướp của... tên cặn bã này chết trăm lần cũng không đủ.

Khi đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác có cái gì đâm vào khuỷu tay. Hắn theo bản năng nghiêng người, vừa lúc một cái thơm tho mềm mại bạch mập mạp lăn vào ngực hắn. Trong lúc ngủ mơ, Tiêu Ngọc Hòa bá đạo dán mặt vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, như tìm được nơi thuộc về mình, ngủ say.

Tiêu Ngọc Hòa có mùi hương nhàn nhạt dễ chịu. Đoạn Xu Bạch nhìn hắn ngủ yên tĩnh, trong lúc ngủ mơ, Tiêu Ngọc Hòa ngoan ngoãn, như cục bột nếp mềm mại, khiến người ta yêu thích. Đoạn Xu Bạch ngẩn ra một chút, rồi không đẩy hắn ra, ngược lại từ sau cổ ôm lấy hắn, làm hắn ngủ an ổn trong lòng mình.

Đoạn Xu Bạch ở quân đội mười mấy năm, nhìn thấy toàn là những người thô kệch. Dù là huấn luyện tân binh, cũng chưa từng thấy qua thiếu niên mềm mại như vậy, giống như tiểu đệ đệ đáng yêu khiến người ta yêu thích.

Đoạn Xu Bạch xem thiếu niên này như đệ đệ mà đối đãi.

Qua một ngày tỉnh lại, mơ màng kết hôn với hắn, tuy bây giờ chỉ là phu thê trên danh nghĩa, nhưng theo quy tắc xã hội, họ đã bị ràng buộc với nhau, phải sống bên nhau cả đời. Dù có hòa ly hay hưu thê, Đoạn Xu Bạch là nam nhân còn đỡ, song nhi bản thân đã chịu kỳ thị. Tiêu Ngọc Hòa sau khi rời đi hắn sẽ không thể đứng vững trong xã hội. Đoạn Xu Bạch không thể tàn nhẫn đối xử với cậu, dù không thể coi cậu như thê tử, nhưng sẽ đối đãi như đệ đệ.

Khi có đủ sức mạnh, có thể bảo vệ cậu, nếu Tiêu Ngọc Hòa thích người khác, Đoạn Xu Bạch sẽ để cậu đi, còn tặng của hồi môn để cậu sống hạnh phúc.

Sáng sớm hôm sau, Đoạn Xu Bạch dậy từ khi trời chưa sáng, Tiêu Ngọc Hòa vẫn ôm chặt trong lòng hắn. Hắn rời giường nhẹ nhàng, không làm kinh động Tiêu Ngọc Hòa đang ngủ say. Bạch mập mạp không biết mình đã chủ động lăn vào lòng nam nhân ngủ một đêm.

Đoạn Xu Bạch và Trương Trường Nhạc cùng nhau dẫn theo năm mươi người Thừa Thiên, trực tiếp bao vây phủ đệ của Tần Hải Châu.

Trong đại sảnh, Tần Hải Châu vuốt chòm râu, ung dung ngồi đợi họ, rõ ràng không biết tai họa sắp ập đến, “Đoạn đại nhân, sớm như vậy đã đến phủ của ta, có chuyện gì quan trọng chăng?”

Đoạn Xu Bạch hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cần gì phải giả vờ hỏi?”

“Tần đại nhân, ngươi ở Dương Thành này đã làm không ít chuyện xấu, cấu kết với trộm cướp, báo cáo sai tình hình thiên tai, chiếm đoạt phụ nữ, tham ô thuế khóa, hại người vô tội… Ngươi có biết luật pháp triều đình quy định thế nào không?”

“Không biết.” Tần Hải Châu nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Bất cứ tội nào trong những tội trạng này, đầu của ngươi đều phải rơi xuống đất. Ta đến Dương Thành hai ngày, thuộc hạ đã nắm đủ chứng cứ để kết án tử hình cho ngươi, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn không chịu trói?”

Đoạn Xu Bạch nói xong, nhận lấy trường thương từ Trương Trường Nhạc, mũi thương chuyển hướng, chĩa thẳng vào yết hầu của Tần Hải Châu.

Tần Hải Châu không hề bị vũ lực uy hϊếp, gã cười cười, nhẹ nhàng đẩy mũi thương sang một bên, giống như đang đi dạo trong sân, nhàn nhã cầm chung trà trên bàn uống một ngụm, “Đoạn đại nhân, ngươi thấy dinh thự này của ta thế nào?”

“Tráng lệ huy hoàng.” So với những ngôi nhà cũ nát của dân chúng Dương Thành, phủ trạch của Tần huyện lệnh quả thật là vàng bạc khắp nơi, không biết đã cướp đoạt bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân.

“Đúng vậy. Đoạn đại nhân, Dương Châu cách kinh thành thiên sơn vạn thủy, triều đình không quản được đến đây. Ngươi không bằng mắt nhắm mắt mở, cùng ta làm thổ hoàng đế ở đây... Vàng bạc, châu báu, ngươi muốn gì có đó.”

Đoạn Xu Bạch lạnh lùng nhìn hắn, gằn từng chữ: “Ta muốn ngươi đầu rơi xuống đất.”

Tần Hải Châu cười, mắt nhíu lại, nếp nhăn xếp thành từng lớp, hắn xua tay: “Ai, Đoạn đại nhân, ngươi nói như vậy không đúng rồi, có một câu ngươi có biết không?”

Đoạn Xu Bạch nhướng mày: “Câu gì?”

“Cường long áp không được địa đầu xà, sính nhất thời uy phong là vô dụng.” Nói xong, Tần Hải Châu cười gian, gã vốn dĩ là người nhỏ mọn, lúc này cười càng thêm lấm lét, đáng khinh, khiến người ta ghê tởm.

Đoạn Xu Bạch thu thương ôm ngực, cười nhạt: “Ngươi đang câu giờ? Hay đang đợi ai? Ta khuyên ngươi không cần uổng phí tâm cơ.”

Hắn ra hiệu cho Trương Trường Nhạc: “Dẫn người vào.”

Ngoài cửa ném vào một thanh niên nhỏ thó, trên đầu có mụn nhọt, mắt chuột, bị trói tay trói chân, mặt mũi bầm dập, rêи ɾỉ trên mặt đất: “Tần đại nhân cứu ta.”

Đoạn Xu Bạch quay lại nhìn Tần Hải Châu đang bắt đầu hoảng loạn: “Chỉ với tên lâu la này, ngươi muốn đảo lộn trăm người lực sĩ của ta?” Đoạn Xu Bạch lãnh binh nhiều năm, làm việc cẩn thận, tính toán không có chỗ nào sơ sót. Hôm qua, khi rời đi, hắn đã sắp xếp chu toàn, Tần Hải Châu định cho người hạ độc giếng nước, nhưng đã bị người của hắn bắt được.

“Ngươi đừng vội mừng. Ngươi có biết trước đây hai vị thái thú chết như thế nào không?” Tần Hải Châu cố gắng trấn tĩnh, hắn có thể ở Dương Thành diễu võ dương oai nhiều năm như vậy, thuộc hạ sao có thể không có nửa điểm nhân mã.

Đoạn Xu Bạch gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, hắn bỗng nhiên cười: “Nếu ngươi nói thuộc hạ của ngươi? Xin lỗi, một nửa đã bị huynh đệ của ta tiêu diệt, một nửa còn lại đã bị ta xúi giục. Những người có chút lương tâm đều không muốn đi theo ngươi làm chuyện xấu.”

Mồ hôi lạnh trên trán Tần Hải Châu toát ra, trước đây hai vị thái thú đều bị hắn thu phục dễ dàng, không ngờ lần này gặp phải đá cứng.

“Đoạn Xu Bạch, ngươi nghĩ ngươi đã thắng sao? Ngươi—”

Đoạn Xu Bạch đạp ngã gã, chân phải đạp lên ngực Tần Hải Châu, dùng sức, trường thương trong tay chĩa thẳng vào mắt Tần Hải Châu, khiến gã sợ hãi nhắm nghiền mắt, một dòng nước ấm theo ống quần chảy xuống, bị dọa đến tiểu tiện ra quần.

Trường thương màu bạc từ mặt Tần Hải Châu xẹt qua, đâm vào mặt đất, xuyên qua sàn nhà, đầu thương phản chiếu ánh sáng sắc bén, chiếu vào mặt Tần Hải Châu.

Đoạn Xu Bạch cười ác liệt, dùng mũi thương quất vào mặt hắn: “Sao? Tần đại nhân, bị dọa đến tiểu tiện?”

Tần Hải Châu run rẩy, không còn uy phong gì nữa.

Đoạn Xu Bạch khoát tay: “Người đâu, trói hắn lại.”

Đoạn Xu Bạch đi ra khỏi phủ đệ của Tần Hải Châu, một người chạy đến báo: “Tướng quân, ba dặm phía nam thành có một đám đạo phỉ tập kết, khoảng năm sáu trăm người, tay cầm đao thương côn sắt, đang tiến về phía này.”