Chương 5
Edit: Thiên Chương
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Cảnh Trường Tễ nghe lời của Củng Ngọc Vỹ, nhận thấy tốc độ nói chuyện và ánh mắt không hề lẩn tránh, liền suy đoán rằng hắn ta không nói dối.
Tuy nhiên, Cảnh Trường Tễ chú ý thấy khi Củng Ngọc Vỹ nói chuyện, ngón cái vô tình cọ vào ngón tay, làm chiếc nhẫn ở ngón cái bên phải xoay tròn. Đây là thói quen nhỏ mà ngay cả Củng Ngọc Vỹ cũng không nhận ra, khi hắn ta đang suy nghĩ cẩn trọng về cách nói chuyện.
Cảnh Trường Tễ từng quan sát thói quen này nhưng chưa bao giờ nhắc đến. Bây giờ, nó lại trở thành cách giúp hắn nhận ra Củng Ngọc Vỹ chưa nói hết sự thật. Hắn ta không nói dối, vì vậy ánh mắt không lẩn tránh, nhưng lời nói của hắn ta chỉ là sự đảm bảo nhẹ, để né tránh trọng tâm.
Củng Ngọc Vỹ khẳng định rằng hắn ta không có ý hại ai, cũng không đổ oan cho huynh đệ Cảnh Trường Tễ, điều này là thật. Nhưng hắn ta lại né tránh việc có người bỏ thuốc mê vào rượu của Cảnh Trường Tễ.
Lời của Củng Ngọc Vỹ tập trung vào việc không hại ai, nhưng không đảm bảo rằng hắn ta không bỏ thuốc.
Cảnh Trường Tễ im lặng sau khi nghe xong khiến cả hai người dần bình tĩnh lại. Giả Mậu Hàm lau mặt, hỏi: "Ngươi... không tin chúng ta sao?"
Cảnh Trường Tễ chuyển ánh nhìn từ hắn ta sang Củng Ngọc Vỹ: "Không phải không tin hắn."
Củng Ngọc Vỹ ngạc nhiên: "Trường Tễ, ngươi nghi ngờ ta hại ngươi và huynh trưởng của ngươi? Ta làm vậy để được gì?"
Cảnh Trường Tễ: "Ngươi không có ý hại huynh đệ ta, nhưng ngươi đã bỏ thuốc mê vào rượu của ta, đúng không?"
Củng Ngọc Vỹ lập tức phủ nhận: "Không phải." Nhưng vừa nói xong, hắn ta liền tránh ánh nhìn thẳng của Cảnh Trường Tễ.
Cảnh Trường Tễ: "Ngươi có lẽ không biết rằng khi ngươi nói dối, ngươi sẽ vô thức xoay chiếc nhẫn ở ngón cái. Vừa rồi ngươi đã xoay nó. Ngươi không có ý hại huynh đệ ta, nhưng lại không đề cập đến việc bỏ thuốc."
Giả Mậu Hàm quay sang không tin nổi: "Củng Ngọc Vỹ! Chúng ta cùng lớn lên, suýt nữa kết nghĩa huynh đệ, ngươi lại hại chính huynh đệ mình? Ngươi còn mặt mũi không?" Hắn ta tóm lấy cổ áo Củng Ngọc Vỹ định đánh.
Bọn họ đều nghe theo Cảnh Trường Tễ vì hắn không chỉ đẹp trai, gia thế tốt, mà còn trọng nghĩa khí và hào phóng. Vậy mà bây giờ lại có người muốn hại huynh đệ hắn ta?
Cảnh Trường Tễ ngồi yên không động đậy. Khi Giả Mậu Hàm tung cú đấm, Củng Ngọc Vỹ không nhìn hắn ta mà lại quay đầu nhìn Cảnh Trường Tễ.
Trong căn phòng hỗn loạn, mặc cho Giả Mậu Hàm đánh đập, Củng Ngọc Vỹ không nói thêm lời nào, mà ngược lại cảm thấy vui vẻ một cách kỳ lạ vì Cảnh Trường Tễ hiểu mình đến vậy.
Giả Mậu Hàm nhìn thấy điều này càng khẳng định chắc chắn: "Tên khốn kiếp, thật sự là ngươi!"
Bên ngoài lúc này vang lên tiếng hét: "Bên trong có chuyện gì? Các ngươi là ai? Sao lại chặn ta? Củng công tử? Ngài có ổn không? Để ta vào!"
Củng Ngọc Vỹ lúc này mới có phản ứng, thậm chí còn có chút hoảng loạn: "Ngươi đừng vào!"
Cảnh Trường Tễ lên tiếng: "Cho cậu ta vào."
Người bên ngoài có giọng nói thanh mảnh, uyển chuyển, chính là người vừa hát trên sân khấu, lại còn quan tâm đến Củng Ngọc Vỹ như vậy, chắc chắn là người mà Củng Ngọc Vỹ đang say mê gần đây – thiếu niên giả trang làm thiếu nữ, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Cửa mở, một thiếu niên vẫn mặc trang phục diễn, hóa trang thành nữ, chạy vào. Thấy Củng Ngọc Vỹ bị đánh, lập tức muốn tiến tới, nhưng sợ cú đấm của Giả Mậu Hàm nên đành quỳ xuống trước mặt Cảnh Trường Tễ, ngẩng đầu van xin: "Cảnh nhị công tử, đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện mất."
Thiếu niên vào rồi, cửa lại đóng, ngăn cách ánh mắt bên ngoài. Cảnh Trường Tễ vốn nghĩ rằng Củng Ngọc Vỹ quá quan tâm thiếu niên này, sợ mình sẽ làm hại cậu ta, nhưng giờ khi thấy Củng Ngọc Vỹ chỉ chăm chú nhìn mình với vẻ lo lắng, Cảnh Trường Tễ cảm thấy có gì đó không đúng, liền nhìn lại thiếu niên.
Thiếu niên lúc này mặc trang phục diễn, với dáng vẻ yểu điệu, lông mày được kẻ tỉ mỉ, khiến Cảnh Trường Tễ cảm thấy có chút quen thuộc. Đến khi nhận ra thiếu niên trông giống ai, Cảnh Trường Tễ đột nhiên quay đầu nhìn Củng Ngọc Vỹ.
Người phía sau run rẩy, nửa quỳ ở đó, cổ áo bị Giả Mậu Hàm nắm chặt, ánh mắt khẩn thiết nhìn Cảnh Trường Tễ, cầu xin: "Trường Tễ..."
Cảnh Trường Tễ bất ngờ đứng dậy, sắc mặt tái mét. Thiếu niên giả gái còn định cầu xin, nhưng ánh mắt và vẻ ngoài giống mình khiến Cảnh Trường Tễ cảm thấy bực bội, nghiến răng: "Ra ngoài."
Thiếu niên còn muốn xin xỏ, nhưng thấy vẻ lạnh lùng trên người Cảnh Trường Tễ và nhớ lại lời đồn hôm nay, mới nhận ra người này có thể còn mang theo cả mạng người. Cậu ta không dám lo cho Củng Ngọc Vỹ nữa, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Cậu ta gõ cửa, nhưng đám thị vệ bên ngoài không mở, cho đến khi Cảnh Trường Tễ lên tiếng, cửa mới mở ra, Cảnh Trường Tễ bước nhanh đến, tung một cú đấm vào mặt Củng Ngọc Vỹ.
Giả Mậu Hàm dù đánh đập nhưng không dùng hết sức, còn nghĩ đến tình huynh đệ.
Cú đấm của Cảnh Trường Tễ khiến Củng Ngọc Vỹ ngã xuống, khóe miệng rỉ máu, nhưng hắn ta lại cười: "Trường Tễ, ngươi cũng quan tâm đến ta đúng không? Ngay cả ta cũng không nhận ra những thói quen nhỏ của mình, mà ngươi thì lại để ý và ghi nhớ... Chúng ta…”
Cảnh Trường Tễ lại tung thêm một cú đấm.
Giả Mậu Hàn sợ hãi, vội ôm lấy Cảnh Trường Tễ: “Trường Tễ, đừng đánh nữa, sẽ chết người đấy!” Hắn ta ban đầu nghĩ Củng Ngọc Vỹ chỉ hạ thuốc mà không có ý hại người nên không ra tay nặng, nhưng hai cú đấm của Trường Tễ lại đánh tới mức chí mạng.
Cảnh Trường Tễ nhìn chằm chằm vào Củng Ngọc Vỹ, nghiến răng.
Củng Ngọc Vỹ biết mình đã xong, hắn ta cười khổ một tiếng: “Ngươi yên tâm, ta không làm gì cả. Ta chỉ… muốn nhìn ngươi thêm vài lần khi ngươi say ngủ, ta sợ ngươi tỉnh lại sẽ đuổi ta đi. Nhưng ngươi thật sự bị mê man, ta lại sợ ngươi phát hiện sau này sẽ không còn là huynh đệ nữa, nên ta dìu ngươi lên giường rồi rời đi. Để tự phạt, ta cũng uống nước có thuốc mê và ngủ suốt một ngày đêm, tỉnh dậy muộn hơn cả ngươi. Ta chỉ… Trường Tễ, chúng ta không thể làm huynh đệ nữa sao?”
Hắn ta thà bị đánh cũng không muốn nói ra, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Giả Mậu Hàn đờ đẫn, khi nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Củng Ngọc Vỹ, không thể tin nổi nhìn hắn ta: “Ngươi…”
Cảnh Trường Tễ sau khi xác định Củng Ngọc Vỹ không nói dối, lạnh lùng nhìn Giả Mậu Hàn: “Ngươi ngủ đến khi nào?”
Giả Mậu Hàn: “Sau giờ ngọ…”
Cảnh Trường Tễ nghĩ rằng sự việc đã xảy ra sau đó, từ hai người này không thể lấy được tin tức hữu ích.
Cảnh Trường Tễ không muốn ở lại lâu, đội lại mũ, rồi rời đi mà không chút lưu luyến.
Khi cửa phòng đóng lại, Giả Mậu Hàn nhìn Củng Ngọc Vỹ nằm gục trên đất, nắm đấm nâng lên mấy lần mà không đánh xuống, cuối cùng giận dữ vung tay áo, vội vàng đuổi theo Cảnh Trường Tễ.
Giả Mậu Hàn đuổi ra ngoài, nhưng Cảnh Trường Tễ đã lên xe ngựa rời đi, hắn ta chạy vài bước không đuổi kịp, quay đầu lại nhìn nhiều lần, cuối cùng giậm chân, quay lại rạp hát.
Cảnh Trường Tễ ngồi trong xe ngựa, lạnh lùng ra lệnh: “Đến sòng bạc Vận Thịnh.”
Củng Ngọc Vỹ không nói dối, hắn ta cũng không dám. Chỉ là kiếp trước không ngờ rằng người mình coi là huynh đệ lại có ý đồ như vậy, thậm chí kiếp trước cũng vì thuốc mê mà không thể tỉnh lại gặp mặt huynh trưởng lần cuối.
Cảnh Trường Tễ bình tĩnh lại, không nghĩ về quá khứ, còn tám người khả nghi, giờ loại trừ hai người thân cận, còn lại sáu người.
Sáu người này chia làm hai nhóm, một nhóm ba người là tay chân của Hoắc Nhị, thường nghe theo lệnh hắn.
Hoắc Nhị là con trai thứ của Hoắc tướng gia, Thái tử là biểu huynh của hắn, Hoắc hoàng hậu là cô cô của hắn, thân phận cao quý. Nhưng Hoắc Nhị giống như hắn, không học hành gì, đứng trong hàng ngũ những tên ăn chơi lêu lổng. Vì vậy, trong Hoắc phủ Hoắc Đại Lang mới là người được Hoắc tướng gia trọng dụng.
Cũng vì có huynh trưởng làm gương, Hoắc Nhị càng thêm ăn chơi trác táng, mọi tật xấu đều có, hậu viện thì đầy ắp thϊếp thất và thông phòng.
Ba người còn lại thì độc lập, cần phải điều tra riêng.
Cảnh Trường Tễ định đi sòng bạc Vận Thịnh tìm ba người của Hoắc Nhị, họ có thể biết manh mối gì đó.
Nhóm này thường thích tới sòng bạc Vận Thịnh, đặc biệt là Hứa Xuân Sinh, con thứ của Hứa học sĩ Viện Hàn Lâm, bị Hoắc Nhị kéo vào con đường ăn chơi, thích đánh bạc, thường lui tới sòng bạc Vận Thịnh, mỗi ngày không thể cưỡng lại việc đánh một ván.
Cảnh Trường Tễ lần này không xuống xe, trang phục này vào sòng bạc quá bắt mắt, Hoắc Nhị vừa chết, Hứa Xuân Sinh thấy hắn chắc chắn sẽ chạy, hơn nữa Hứa Xuân Sinh biết vài chiêu, hắn không chắc sẽ bắt được, nên để thị vệ đi bắt người.
Thị vệ nghe lệnh Cảnh Trường Tễ, im lặng một lúc, rồi cũng vào sòng bạc tìm người.
Sau một nén nhang, Cảnh Trường Tễ nghe động tĩnh, vén màn xe, thấy một thanh niên mặt gầy gò, tinh thần suy nhược, mắt thâm quầng, lúc này lại hưng phấn, theo sau hai thị vệ: “Thiếu gia nhà các ngươi là ai? Thật sự có thể giúp ta kiếm được nhiều tiền?”
Vì ban ngày, Hứa Xuân Sinh không nghĩ sẽ có nguy hiểm, lại đang túng thiếu, nghe có tiền, thật sự theo tới.
Hứa Xuân Sinh bị đẩy vào xe ngựa, vừa vào liền quay đầu thấy Cảnh Trường Tễ, lập tức muốn nhảy ra khỏi xe. Một con dao sắc bén kề vào cổ gã ta: “Ngươi thử động đậy xem?”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Hứa Xuân Sinh, chân cứng đờ. Bên ngoài xe, tiếng người ồn ào, nhưng bên trong lại im ắng đến rợn người, khiến tóc gáy dựng đứng.
Cảnh Trường Tễ ép lưỡi dao xuống, máu rỉ ra, đau đớn khiến Hứa Xuân Sinh tỉnh lại, ngoan ngoãn ngồi lại trong xe ngựa.
Hứa Xuân Sinh run rẩy ngồi yên, xe ngựa lập tức lăn bánh rời đi.
Hứa Xuân Sinh lo lắng liếc trộm Cảnh Trường Tễ, nghe đồn hôm qua Cảnh Trường Tễ không chỉ công khai đàm phán với Thái tử mà còn có quan hệ với Tiểu vương gia, gã ta còn không tin. Giờ nhìn thấy, càng không dám đắc tội.
“Thì ra là Cảnh nhị công tử, có gì ngài cứ dặn dò, đừng làm trận lớn như vậy, suýt nữa dọa chết tiểu nhân.” Hứa Xuân Sinh khép nép, tuy là con của học sĩ Viện Hàn Lâm nhưng gã ta do tỳ nữ trong phủ bày mưu leo lên giường mà sinh ra.
Lão gia suýt nữa bán mẫu thân gã ta đi, nhưng tỳ nữ đã mang thai, phu nhân chủ quản nâng lên làm thϊếp, mẹ con gã ta từ nhỏ sống ở tiểu viện hẻo lánh, không được lão gia thừa nhận.
Hứa Xuân Sinh mỗi năm không chắc đã gặp được mặt phụ thân mình mấy lần, ngoài thân phận thứ tử, không khác gì gia nhân trong phủ. May mắn hai năm trước nhờ quen biết Hoắc nhị công tử, mới tạm có chút thể diện.
Cảnh Trường Tễ lấy ra một tấm ngân phiếu, xoay nhẹ trong tay: “Hai lựa chọn, một, ta hỏi ngươi trả lời, đáp án khiến ta hài lòng, ngân phiếu này là của ngươi; hai, ngươi không trả lời, huynh đệ Cảnh gia chúng ta bị vu oan, một mạng là mạng, hai mạng cũng là mạng. Ngươi nói xem?”
Mồ hôi lạnh chảy từ trán Hứa Xuân Sinh, không gặp mấy ngày, sao Cảnh Nhị lại đáng sợ đến vậy? Không ngờ dám đối đầu với Thái tử.
Hứa Xuân Sinh so đo lợi hại, nhanh chóng chọn con đường sống: “Cảnh nhị công tử có gì muốn hỏi, tiểu nhân biết gì sẽ nói nấy.”
Cảnh Trường Tễ đi thẳng vào vấn đề: “Đêm trước khi Hoắc Nhị chết, ngươi ở đâu?”
Hứa Xuân Sinh: “Đêm đó Hoắc nhị công tử dẫn người đi săn, tiệc tối mọi người ăn thịt nướng uống rượu, ta hiếm khi được uống rượu ngon như vậy nên uống hơi nhiều, rồi ngủ cạnh đống lửa. Vì ta thân phận thấp, không ai để ý, cứ thế mà ngủ suốt đêm. Thị vệ tuần tra quanh đó đều thấy, Đại Lý Tự đã hỏi, cũng có người làm chứng cho ta.”
Cảnh Trường Tễ: “Sau đó thì sao?”
Hứa Xuân Sinh lắc đầu: “Ta không biết khi nào kết thúc, hôm sau tỉnh dậy đã nghe nói,” gã ta liếc trộm Cảnh Trường Tễ, “mọi người đều truyền nhau, nói... Nhị công tử xảy ra chuyện, có liên quan đến huynh đệ Cảnh gia.”
Cảnh Trường Tễ nhíu mày, có lẽ có thể loại bỏ nghi ngờ với Hứa Xuân Sinh, hai người không có thù lớn, Hứa Xuân Sinh còn phải dựa vào Hoắc Nhị mà sống, động cơ không tồn tại. Vậy thì chỉ còn kẻ có thù với Hoắc Nhị, thậm chí còn liên quan đến mạng người, mới dám liều lĩnh gϊếŧ Hoắc Nhị.
Dù sao với thân phận của Hoắc Nhị, một khi xảy ra chuyện, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Cảnh Trường Tễ: “Ngươi ở cạnh Hoắc Nhị hai năm, Hoắc Nhị có từng hại chết ai không?”
Hứa Xuân Sinh cơ thể cứng đờ, cúi đầu ấp úng: “Không, không có.”
“Thật sao?” Cảnh Trường Tễ xoay con dao chưa cất vỏ, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo lên mặt Hứa Xuân Sinh.
Hứa Xuân Sinh chân mềm nhũn: “Tiểu nhân...”
Cảnh Trường Tễ: “Hoắc Nhị đã chết, không ai truy cứu những chuyện đã qua. Hôm nay ngươi nói gì, ta sẽ không tiết lộ, không ai biết là ngươi nói.”
Hứa Xuân Sinh cười khan hai tiếng: "Chuyện này..."
Cảnh Trường Tễ đổi giọng: "Nhưng nếu không được thứ ta muốn, một mạng là mạng, hai mạng..."
"Ta nói!" Hứa Xuân Sinh sợ hãi, dù gì Hoắc Nhị đã chết thật, chuyện sống chết như đèn đã tắt, quá khứ không thể đào lên phê phán.
Hứa Xuân Sinh mới theo Hoắc Nhị hai năm, chỉ biết những chuyện gần đây: "Hại người chết thì không nghe nói, nhưng gián tiếp vì hắn mà chết thì có một vụ. Hoắc Nhị thích mỹ nữ, ta nghe người khác nói Hoắc Nhị từng ép một nữ nông phải làm thϊếp, nàng ta tự tử nhưng sau đó đã được dàn xếp bằng tiền bạc. Hình như chỉ có một vụ đó, những chuyện xa hơn thì ta không biết."
Cảnh Trường Tễ: "Gần đây thì không có sao?" Người có thể vào trường săn và lấy được ngọc Song Ngư để hãm hại huynh đệ Cảnh phủ chắc không phải gia đình bình thường, người thường khó mà làm được.
Hứa Xuân Sinh: "Người chết thì không nghe nói, nhưng đa số là Hoắc Nhị say rượu nói lung tung, nửa thật nửa giả, thật khó mà phân biệt."
Cảnh Trường Tễ: "Vậy thì kể hết những chuyện hắn ta nói lung tung đi."
Hứa Xuân Sinh không còn cách nào khác, vừa sợ vừa tức, đành kể lại mọi chuyện mình biết, như là Hoắc Nhị không ưa một công tử nào đó nên đã cho người trùm bao tải đánh; thấy một cô nương nào đó đẹp liền lợi dụng; hối lộ học sinh trong trường để hại ca ca Cảnh Trường Tễ; mua chuộc huynh đệ của Cảnh Nhị để chuốc say Cảnh Nhị, xem hắn xấu mặt.
Cảnh Trường Tễ cau mày nghe Hứa Xuân Sinh kể hết những chuyện vặt vãnh gần một giờ đồng hồ, cuối cùng Hứa Xuân Sinh mệt mỏi nói: "Những chuyện này đều xảy ra ba tháng trước. Vào dịp Tết, Hoắc Nhị phạm tội với trưởng bối, bị cấm túc, hai ba tháng không ra khỏi nhà, nửa tháng trước mới được thả ra ngoài, ai ngờ... lại xảy ra chuyện như vậy."
Lời của Hứa Xuân Sinh khiến Cảnh Trường Tễ nhớ lại thời gian gần đây ít thấy Hoắc Nhị, nhưng hắn cũng bị cấm túc vì cãi nhau với phụ thân vào dịp Tết, nên không để ý Hoắc Nhị cũng bị giam.
Cảnh Trường Tễ cau mày: "Tính cách của Hoắc Nhị không phải lần đầu đυ.ng chạm trưởng bối, vậy mà lại bị giam hơn hai tháng?"
Hứa Xuân Sinh: "Tiểu nhân thân phận thấp, chỉ nghe được đến đó, những chuyện khác thật sự không biết."
Cảnh Trường Tễ: "Sau khi ra khỏi nhà, Hoắc Nhị còn làm gì?"
Hứa Xuân Sinh lắc đầu: "Chuyện xấu thì chưa kịp làm, nhưng... có một chuyện tình ái, có tính không?"
Cảnh Trường Tễ không muốn bỏ lỡ manh mối: "Nói."
Hứa Xuân Sinh nhớ rất rõ: "Chừng nửa tháng trước, Hoắc Nhị vừa ra khỏi nhà, cùng vài công tử đến Nhất Phẩm Trai uống rượu, bị cười nhạo vì bị trưởng bối trách phạt. Hoắc Nhị lúc đó kể một chuyện tình ái, nói rằng tuy bị giam nhưng trong nhà có một cô nương từ ngoài kinh thành đến làm ấm giường, còn miêu tả nàng ấy nhan sắc kiều diễm... miêu tả rất chi tiết, tiểu nhân nhớ rất rõ."
Cảnh Trường Tễ cau mày: "Chỉ vậy thôi?"
Hứa Xuân Sinh suy nghĩ, lắc đầu: "Giữa chừng còn suýt đánh nhau, là vì khách bàn tán bên nghi ngờ Hoắc Nhị bốc phét, làm sao có cô nương nào đẹp hơn cả hoa khôi Xuân Phong Lâu mà lại tự nguyện đến hầu hạ? Hoắc Nhị lấy ra một miếng ngọc giá trị lớn, nói là tín vật của cô nương ấy. Lúc đó ta đứng gần, thấy miếng ngọc rất đẹp, trên đó mờ mờ có chữ, ta liếc thấy hình như là chữ "Từ", vì cùng âm với họ của ta nên nhớ rất rõ."
Cảnh Trường Tễ hỏi thêm nhưng không được gì khác, đành thả Hứa Xuân Sinh đi.
Hứa Xuân Sinh nhìn ngó tấm ngân phiếu với vẻ tiếc nuối.
Cảnh Trường Tễ nhìn gã ta một cách đầy ẩn ý, trước khi gã ta xuống xe liền đưa cho gã ta.
Hứa Xuân Sinh vừa xuống xe chưa kịp đứng vững, xe ngựa đã nhanh chóng rời đi. Gã ta vội vàng mở tấm ngân phiếu ra, không tin vào mắt mình.
Trên tấm ngân phiếu, mệnh giá chỉ là một lượng.
Hứa Xuân Sinh: "..." Thậm chí tiền thưởng cho tiểu nhị ở tửu lâu còn không đến mức này.
🔥🔥🔥
😂😂😂 Tưởng lấy tiền của em dễ lắm hả.
Haizzz, chương này không thấy mặt anh nhà rồi 🥲