Chương 4
Edit: Thiên Chương
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Cảnh Trường Tễ từ chủ viện đi ra, trước tiên đến thăm tiểu viện nơi giam giữ đại ca hắn.
Xe kiệu vừa hạ xuống, thị vệ canh giữ ngoài viện liền mở cửa, một bóng người lập tức lao ra tới trước kiệu: "Trường Tễ, đệ không sao chứ? Thân thể đệ thế nào rồi? Vết thương ở cánh tay đã khỏi chưa? Còn chỗ nào không thoải mái không?"
Một loạt câu hỏi lo lắng kèm theo khuôn mặt hiện ra khi bức rèm được vén lên. Cảnh Trường Tễ nhìn đại ca Cảnh Văn Duy chỉ mặc áo mỏng mà sống mũi cay cay, trong lòng tràn đầy xót xa và nhớ nhung.
Hắn nén xuống cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, lắc đầu với Cảnh Văn Duy: "Đại ca, đệ không sao, chúng ta vào trong rồi nói."
Cảnh Văn Duy từ hôm qua vào phủ liền luôn cứng rắn ở bên cạnh Cảnh Trường Tễ, đến khi đại phu nói không sao mới bị dẫn đến đây.
Nếu hắn không tự mình nhìn thấy nhị đệ bình an vô sự thì không thể yên lòng, nhưng phủ này như thành đồng vách sắt, thêm vào sợ gây nguy hiểm cho nhị đệ, hắn chỉ có thể nhịn đến bây giờ.
Cảnh Trường Tễ và Cảnh Văn Duy vào phòng, hắn thấy đại ca mặc áo mỏng định cởϊ áσ choàng, bị Cảnh Văn Duy ngăn lại: "Đừng cởi, đệ bị thương lại thân thể yếu, đại ca không sao."
Áo choàng này là Cảnh Văn Duy mang từ nhà khi đi săn xuân, sau sự việc thì người của Duệ Vương phủ thu dọn hành lý của bọn họ mang vào phủ.
Cảnh Trường Tễ đến không mang theo quần áo, hắn chỉ có thể để lại cho nhị đệ.
Lo lắng cho nhị đệ, Cảnh Văn Duy suốt đêm qua luôn canh giữ ngoài cửa, hơi có động tĩnh liền đến hỏi han.
Nhưng thị vệ canh giữ quá kín miệng, không đáp một lời.
Nay thấy Cảnh Trường Tễ bình an vô sự, Cảnh Văn Duy mới yên lòng.
Cảnh Trường Tễ nghĩ đến thân thể mình, cắn răng không cởi, chỉ còn hai ngày, hắn không thể để bị bệnh, nếu không khi thời hạn ba ngày đến, không còn Vệ Ân che chở, huynh đệ họ sẽ như cá nằm trên thớt, mặc người chém gϊếŧ.
"Nhị đệ, Tiểu vương gia... có làm khó đệ không?" Cảnh Văn Duy nghĩ rất nhiều, không hiểu sao chuyện này lại xảy ra, nhất là nhị đệ... thay đổi quá nhiều, khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Cảnh Trường Tễ lúc đến đã nghĩ sẵn đối sách, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt trong sáng tin tưởng của đại ca: "Đại ca, những năm qua, thực ra đệ đều giấu dốt. Kế mẫu bề ngoài cưng chiều đệ, nhưng thực chất muốn nuôi hỏng đệ, lòng đệ hiểu cả. Lời khuyên của đại ca, đệ luôn ghi nhớ, chỉ là không tiện nói thẳng với đại ca, sợ đại ca tính cách thuần lương, không giỏi nói dối, để lộ sơ hở cho kế mẫu phát hiện."
Cảnh Văn Duy kinh ngạc không thôi: "Đều là giả sao?"
Nhưng chỉ có thế mới giải thích được, sự việc hôm qua nhị đệ đột nhiên thay đổi tính cách, thậm chí chỉ vài câu nói đã giành được cơ hội sống cho huynh đệ họ.
Hắn tuy nghi hoặc, nhưng vì tin tưởng nên không nói nhiều, nay có lời giải thích này phù hợp, lại có thể giải thích được mọi chuyện.
Cảnh Văn Duy mắt đỏ hoe, mừng rỡ nhưng cũng không nỡ: Những năm qua nhị đệ chịu nhục, hắn lại...
Cảnh Trường Tễ tai ửng đỏ: Lời này e rằng chỉ có đại ca mới tin.
Nhưng sau sự việc hôm qua truyền ra, lời này của hắn cũng có thể giải thích cho hành động trái ngược trước sau.
Cảnh Văn Duy bình tĩnh lại: "Vậy nhị đệ hiện nay..."
Cảnh Trường Tễ nói ngắn gọn: "Sự việc bất ngờ, buộc phải ra mặt, có người muốn vu oan cho đại ca, trở thành kẻ chịu tội thay cho tội danh gϊếŧ Hoắc Nhị."
"Tại sao lại là huynh?" Cảnh Văn Duy không hiểu.
Cảnh Trường Tễ cũng đã nghĩ đến vấn đề này: "Có lẽ vì chuyện đệ và Hoắc Nhị không hợp đã lâu, người đời đều biết, mà đại ca tuyệt đối không thể nhìn đệ bị bắt, chắc chắn sẽ nhận hết mọi tội lỗi."
Đời trước, đối phương quả thực đã thành công.
Đại ca thấy đôi ngọc bội Song Ngư, thực sự tưởng rằng hắn vô ý gϊếŧ Hoắc Nhị, thêm vào khi đó hắn say rượu bất tỉnh, không xuất hiện càng minh chứng cho điều này.
Đại ca vì cứu hắn mà nhận hết tội, lại trúng kế của kẻ thù.
Cảnh Trường Tễ đem hết mọi chuyện giải thích cho Cảnh Văn Duy, huynh trưởng hắn tính tình thánh thiện, đơn thuần, không nghĩ người khác lại ác đến vậy, nhưng nay chỉ có thay đổi mới có thể bảo toàn cho huynh đệ họ.
Sự thiện lương đơn thuần đã không đủ để bảo vệ hai huynh đệ.
Cảnh Văn Duy nghe xong im lặng hồi lâu, hối hận không thôi, sự lỗ mãng của hắn suýt chút nữa làm hại huynh đệ họ. Vì tính cách của nhị đệ, hắn vội vàng kết luận chỉ dựa vào ngọc bội Song Ngư mà khẳng định nhị đệ gϊếŧ Hoắc Nhị, vô cùng hổ thẹn: "Nhị đệ, ta..."
Cảnh Trường Tễ biết hắn nghĩ gì: "Đại ca, không chỉ có huynh, người khác cũng nghĩ vậy. Đây chính là điều đệ muốn họ thấy, đệ không trách huynh. Giờ chúng ta chỉ còn hai ngày để tìm ra hung thủ thật sự, nhưng khi đó đệ bị người hạ mê dược, việc trước và sau sự việc đệ đều không biết, muốn nghe đại ca nói rõ, từ trước khi đến săn xuân cho đến khi sự việc xảy ra, huynh có phát hiện điều gì khác thường không? Cũng như lần này có những ai đến?"
Cảnh Trường Tễ tại đời trước lúc này quả thật vô học vô thuật, hắn đến săn xuân chỉ để vui chơi, ngày đầu tiên săn xuân liền say rượu bị hạ mê dược, ngủ đến khi đại ca chết mới tỉnh.
Khi hắn tỉnh lại muốn điều tra, vì người chết là người nhà Hoắc phủ, Hoắc phủ cùng Hoắc hoàng hậu và Hoắc thái hậu đều đã biết, không ai dám nhiều chuyện.
Cảnh Trường Tễ thậm chí không biết ngày đó những ai đến, huống chi là những gì xảy ra tại hiện trường, lại càng không có manh mối.
Do đó về sau Thái tử đưa ra cái gọi là "chân tướng", hắn liền tin tưởng.
Nhưng nay đại ca chưa gặp chuyện, đại ca là một trong những người có liên quan, hiểu rõ nhất nội tình săn xuân.
Cảnh Văn Duy bình tĩnh lại, rất nhanh kể lại chi tiết những gì Cảnh Trường Tễ hỏi.
Lần này săn xuân vốn dĩ là Thành Hiền Đế dẫn theo văn võ bá quan đến, nhưng vì Lưu quý phi bệnh, Thành Hiền Đế ở lại cung chăm sóc, đặc biệt lệnh Thái tử thay thế đến.
Văn võ bá quan không muốn tham gia tranh chấp giữa Hoàng hậu và phi tần, mượn cớ không đến, chỉ phái con cháu trong phủ cùng những kẻ nhàn rỗi trong hoàng thất đến.
Cảnh Văn Duy: "Hoắc Nhị đại diện cho Hoắc phủ, hắn ta muốn lấy lòng Thái tử, là người tích cực nhất. Ngoài ra, mỗi nhà đều phái đến một người, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử là con của Lưu quý phi không đến vì mẹ bệnh, Đại công chúa vì mang thai cũng không đến, chỉ có Đại phò mã cùng Nhị phò mã thay thế hai công chúa đến, Nhị công chúa Tam công chúa và Tam hoàng tử không muốn tham gia cũng mượn cớ không đến."
Cảnh Trường Tễ nhíu mày, lần này săn xuân người đến tuy không đông như những năm trước nhưng cũng không ít.
Con cháu quan lại ở kinh thành có vài người, hoàng thất vì vấn đề đứng về phe nào nên ít đến, nhưng cũng có mấy vị.
May mà mối quan hệ của những người đến đơn giản, hoàng thất đến chỉ có vài người, Vệ Ân, Thái tử, Đại phò mã, Nhị phò mã.
Vệ Ân và Thái tử có thể loại trừ ra, còn Đại phò mã và Nhị phò mã, bình thường gần như chỉ ở trong phủ công chúa, ít tiếp xúc với Hoắc Nhị, cũng không nghe nói có ân oán sâu đậm đến mức gϊếŧ người.
Đại phò mã xuất thân từ Đại tướng quân Trấn Quốc phủ, hòa thuận với Đại công chúa. Tuy rằng có năng lực gϊếŧ Hoắc Nhị, nhưng không có động cơ, hơn nữa Đại phò mã sau khi trở thành phò mã đã không còn con đường thăng tiến, cũng không có quan hệ gì ở Đại Lý Tự, không có khả năng gϊếŧ đại ca.
Nhị phò mã là Thám hoa hai năm trước, dung mạo tuấn tú, xuất thân từ gia đình nghèo khó, được Nhị công chúa chọn làm phò mã trong yến tiệc ở vườn đào, năm ngoái vừa mới kết hôn với Nhị công chúa, cũng chưa từng nghe nói có mâu thuẫn với Hoắc Nhị hay có liên quan.
Hai người này ít có khả năng, có thể tạm thời để qua một bên.
Loại bỏ những người trong hoàng thất, còn lại chỉ là con cháu quan lại, những người đến đều được liệt kê ra, Hoắc Cẩm Châu dù có tiếp xúc nhiều nhất với Hoắc Nhị, nhưng theo tình tiết trong sách, khi sự việc xảy ra, Hoắc Cẩm Châu luôn ở cùng Thái tử, có thể loại trừ.
Còn lại những người có tiếng tăm, có khả năng dựa vào võ lực để lấy được ngọc bội của hắn và hạ mê dược, có thù oán với Hoắc Nhị, đồng thời có thể thiết kế tất cả những điều này để hãm hại hắn, loại trừ dần dần.
Cuối cùng chỉ còn lại tám người.
Cảnh Trường Tễ quyết định điều tra tám người này trước, nếu không phải, thì tiếp tục điều tra những người ít khả nghi hơn.
Thời gian cấp bách, Cảnh Trường Tễ bắt đầu điều tra từ những người có khả năng hạ mê dược cho mình. Trong đó có hai người đáng nghi ngờ, thường ngày kết huynh đệ với hắn, cũng là những người dễ dàng hạ mê dược cho hắn trong đêm đó khi cùng uống rượu.
Ở kiếp trước, sau khi sự việc xảy ra, Cảnh Trường Tễ có ý định hỏi han nhưng hai người này đóng cửa không gặp, sau đó bí mật rời khỏi kinh thành, đến khi kết thúc kiếp trước, Cảnh Trường Tễ cũng không gặp lại hai người này.
Một người là con thứ của Hộ bộ Thị lang, Giả Mậu Hàm; người kia là con thứ của Quốc Tử Giám Củng Tế Tửu, Củng Ngọc Vĩ.
Cảnh Trường Tễ mang theo danh sách rời khỏi tiểu viện, trước khi đi dặn đi dặn lại Cảnh Văn Duy không được rời khỏi phủ, hắn sẽ quay lại ngay khi có tin tức.
Cảnh Văn Duy là văn nhân, biết mình không giúp được gì, chỉ có thể nhìn Cảnh Trường Tễ rời đi, lần nữa bị vệ binh nhốt trong tiểu viện, không được ra ngoài.
Cảnh Trường Tễ mang theo hai thị vệ rời khỏi vương phủ, đồng thời thuộc hạ của Vệ Ân đã trình lên bản tóm tắt cuộc trò chuyện kín giữa hai huynh đệ Cảnh Trường Tễ và Cảnh Văn Duy trong tiểu viện.
Trong nội phủ yên tĩnh, lò sưởi đang cháy rực.
Khói thơm tuyết tùng lượn lờ trong lò, Vệ Ân chỉ mặc áo mỏng màu tối, lười biếng nằm trên giường, lật qua lật lại ngọc giản trên giường, mái tóc đen xõa xuống tùy ý, làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch, lạnh lùng.
Cận vệ tiếp nhận bản tóm tắt và đọc nhỏ, sau khi báo cáo xong liền lùi sang một bên, không dám nói thêm lời nào.
Vệ Ân vẫn lặng im không nói, khẽ mở mắt, đôi mắt đen sâu như giếng cổ lóe lên tia suy tư: “Tiếp tục theo dõi.”
Có người trong bóng tối đáp ứng, Vệ Ân ngồi dậy, lập tức có người lặng lẽ khoác áo khoác cho y, chỉ thấy Vệ Ân liếc mắt nhìn về một phía: "Vệ Nhất, ngươi đi. Bảo vệ mạng của Cảnh Nhị, tìm ra kẻ đã gϊếŧ Hoắc Nhị."
Che giấu tài năng? Y không tin, theo những báo cáo đã trình lên trong những năm qua, y không tin có người có thể diễn xuất tài tình đến mức lừa được người của y.
Ban đầu không muốn can thiệp, nhưng y muốn biết tại sao Cảnh Nhị lại biết chuyện của Cao Bá?
Cảnh Trường Tễ ngồi trong xe ngựa của vương phủ rời khỏi phủ một cách khiêm tốn, đi thẳng đến gánh hát và kỹ viện, nơi mà bình thường hắn cùng Củng Ngọc Vĩ và Giả Mậu Hàm thường tụ tập.
Lúc này là ban ngày, theo thói quen thường ngày, họ có thể đang ở gánh hát.
Tháng trước, Củng Ngọc Vĩ mê mẩn một hí ca giả trang nữ trong gánh hát, thường kéo họ đến xem.
Giả Mậu Hàm thích uống rượu hoa, nhưng ban ngày không có chỗ nào để đi, cũng đi theo đến gánh hát, vừa nghe vừa uống rượu.
Cảnh Trường Tễ ở kiếp trước là một kẻ ăn chơi trác táng, nhóm của họ có năm người, ba người đứng đầu, hai người kia những ngày này không có mặt ở Biện Kinh, nên có thể loại trừ.
Cảnh Trường Tễ đến phòng riêng mà ba người đã đặt trước ở gánh hát, đến bên ngoài gánh hát, đội mũ và cùng hai thị vệ bước vào.
Có người của gánh hát định ngăn lại, Cảnh Trường Tễ tiện tay ném một thỏi bạc, hai người đó lập tức cho qua, không ai nhận ra đây là Cảnh Nhị công tử nổi danh từ hôm qua ở Biện Kinh.
Cảnh Trường Tễ đi qua dẫn đến sự chú ý của nhiều người, nhưng do hai người thị vệ phía sau rõ ràng là người luyện võ, cộng thêm Cảnh Trường Tễ mang dáng vẻ hung hãn, không ai dám ngăn cản, chỉ có thể đoán xem người này là ai.
Cảnh Trường Tễ đi lên tầng ba, đến cuối hành lang, liếc nhìn hai thị vệ: "Phiền các ngươi canh ở cửa, đừng để ai ra ngoài, nghe thấy bất cứ động tĩnh gì cũng không được vào."
Hai thị vệ nhìn nhau, gật đầu đồng ý.
Hai người này vốn được chủ nhân cử đến nghe lệnh Cảnh nhị công tử, tất nhiên phải tuân theo.
Cảnh Trường Tễ đá cửa một cái, làm hai người bên trong vốn đã lo lắng nhảy dựng lên, quay đầu nhìn, càng hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh: "Ngươi, ngươi…"
Cảnh Trường Tễ đóng cửa lại, bước tới hai người, hắn tiến tới, hai người lùi lại.
Người ngoài không nhận ra người đội mũ là Cảnh Trường Tễ, nhưng hai người quen biết đã nhiều năm, tất nhiên nhận ra ngay: "Sao ngươi… từ vương phủ ra được?" Tin đồn không phải nói vương phủ như cửa địa ngục, có vào rồi không có ra sao?
Cảnh Trường Tễ đi đến trước cửa sổ nhìn ra sân khấu, đóng cửa sổ lại, âm thanh của gánh hát giảm đi nhiều.
Cảnh Trường Tễ ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, bỏ mũ xuống, dung mạo rực rỡ không còn non nớt, như trưởng thành qua một đêm, nét mặt điềm tĩnh, lạnh lùng, như trở thành một người khác, nhưng dung mạo này tuyệt đối không phải giả mạo.
Củng Ngọc Vĩ đầu tiên tỉnh lại, cố gắng giải thích: "Chúng ta đêm đó uống quá say, hôm sau tỉnh dậy đã quá trưa, mới biết có chuyện lớn xảy ra. Chúng ta không vào được vương phủ, chỉ có thể đến đây, nghĩ rằng nơi đây tam giáo cửu lưu đều có, có thể thăm dò được chút tin tức." Không ngờ lại gặp được ngươi.
Ánh mắt sắc bén của Cảnh Trường Tễ quét qua khuôn mặt lo lắng hoang mang của hai người, cuối cùng dừng lại trên Giả Mậu Hàm: "Đến lượt ngươi."
Giả Mậu Hàm hoảng sợ: "Ta, ta làm sao?"
Cảnh Trường Tễ: "Đêm trước ngày xảy ra chuyện ở cuộc săn xuân, chúng ta ba người trong lều của ta uống rượu, có người hạ mê dược vào rượu của ta. Chỉ có các ngươi mới làm được điều đó. Khéo làm sao, mê dược đó vừa đủ làm ta ngủ mê, khi ta tỉnh lại, đại ca đã nghĩ rằng ta là hung thủ, cuối cùng để bảo vệ ta mà nhận tội. Ta và các ngươi không thù không oán, tại sao lại hại huynh đệ ta?"
Cảnh Trường Tễ không có chứng cứ, chỉ là gài bẫy hai người một phen.
Nếu thật sự đi điều tra sẽ tốn thời gian, nhưng hắn hiểu rõ hai người, có phải hay không có thể suy đoán từ những chi tiết quen thuộc.
Giả Mậu Hàm nghe vậy kinh ngạc và tức giận: "Chúng ta là huynh đệ, ngươi nghi ngờ ta hại ngươi? Sao có thể? Dù ta không học hành đàng hoàng, nhưng cũng biết nghĩa khí huynh đệ, ngươi có thể nói ta ăn chơi trác táng, nhưng oan uổng ta hạ dược huynh đệ thì không được!"
Giả Mậu Hàm vì quá tức giận mà nói một tràng dài, mặt đỏ bừng, nói xong mới thở hổn hển.
Củng Ngọc Vĩ bị cơn bộc phát của Giả Mậu Hàm làm giật mình, tỉnh lại cũng thuận thế giải thích, giọng điệu dịu dàng hơn: "Trường Tễ, chúng ta tuy không học vấn, nhưng chưa từng hại người, chứ đừng nói đến chuyện hãm hại ngươi và Cảnh huynh gϊếŧ Hoắc Nhị, chuyện này chắc chắn không phải."
Cảnh Trường Tễ từ lúc hai người mở miệng đã chăm chú nhìn họ, lúc này luôn nhìn thẳng vào mắt Củng Ngọc Vĩ, khi nói những lời này giọng điệu chân thành, nói như kể chuyện, mang theo sự an ủi và dung túng thường ngày khi Cảnh Trường Tễ tức giận với hắn ta.
🔥🔥🔥
DỰ ĐOÁN CHƯƠNG SAU:
Theo bạn, ai là người đã hạ thuốc bạn thụ?
A: Giả Mậu Hàm
B: Củng Ngọc Vỹ
C: Không phải hai người
D: Hai người này cùng làm
Các bạn đoán thử xem ý nào đúng nhất nhé. 😘
❤️❤️❤️
Ngọc xin được phép liệt kê 👉 Gia phả hoàng thất 👈 cho các bạn dễ hiểu nha, nếu xuất hiện thêm nhân vật mới thì Ngọc sẽ bổ sung thêm ạ. 😘
Lão Hoàng đế
Lão Duệ Vương: đệ đệ của lão hoàng đế
Duệ Vương - Vệ Ân: con trai của lão Duệ Vương
Hoắc thái hậu: tỷ tỷ của Hoắc tể tướng, bà có hai người con trai đều làm Hoàng đế
Thành Chiêu Đế: con trai thứ của Hoắc thái hậu, rất được lão Hoàng đế sủng ái và nhường ngôi cho hắn, nhưng hắn lại là một vị Hoàng đế đoản mệnh, sau khi lên ngôi một năm thì chết. Từ đó Đại hoàng huynh Hiền Vương của hắn lên ngôi.
Thành Hiền Đế: con trai lớn của Hoắc thái hậu, lên ngôi sau khi Thành Chiêu Đế qua đời.
Hoắc hoàng hậu
Lưu quý phi
Đại hoàng tử: Thái tử do Hoắc hoàng hậu sinh.
Nhị hoàng tử & Tứ hoàng tử là do Lưu quý phi sinh.
Tam hoàng tử
Đại công chúa
Đại phò mã: xuất thân từ Đại tướng quân Trấn Quốc phủ
Nhị công chúa
Nhị phò mã: là Thám hoa hai năm trước, xuất thân từ gia đình nghèo khó
Tam công chúa