Mỹ Cường Thảm Mãn Cấp Nam Xứng Trùng Sinh Rồi

Chương 3

Chương 3

Edit: Thiên Chương

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Cảnh Trường Tễ sớm biết với bản tính của Vệ Ân, nên cảnh tượng này không gây nhiều chấn động đối với y.

Ngày hôm qua hắn dám đánh cược, cũng là dựa vào việc kiếp trước hiểu biết đôi chút về người này.

Ở kiếp trước, sau khi Cảnh Trường Tễ tỉnh dậy, đại ca đã chết. Hắn dùng hết sức để tìm hiểu về tình hình xảy ra vào ngày săn bắn mùa xuân, nhưng mọi dấu vết đã bị kẻ đứng sau xóa sạch, những gì hắn có thể điều tra được đều là những thông tin mà kẻ đó muốn hắn biết.

Trong đó bao gồm cả việc Vệ Ân lạnh lùng vô tình, ngay cả khi người thân ruột thịt bị thảm sát, y cũng không dừng lại dù chỉ một bước, quả là vô tình đến cực điểm.

Người chết là Hoắc Thừa Thịnh, nhị công tử của Tể tướng Hoắc phủ, con thứ của Tể tướng phu nhân.

Đương kim Thái hậu cũng họ Hoắc, xuất thân từ nhà họ Hoắc, là thân tỷ của Hoắc tể tướng.

Hoắc thái hậu nhiều năm trước đã sinh hạ hai hoàng tử, một là đương kim thánh thượng Thành Hiền Đế, còn người kia là vị Hoàng đế đoản mệnh đời trước, Thành Chiêu Đế.

Hai mươi bốn năm trước, khi lão Hoàng đế lâm bệnh nặng, trước khi qua đời đã truyền ngôi cho Chiêu Vương, tức Thành Chiêu Đế, vượt qua cả Đại hoàng tử là Hiền Vương.

Thành Chiêu Đế lên ngôi chưa đầy một năm thì mắc bệnh qua đời, sau đó truyền ngôi cho đại ca, tức đương kim thánh thượng Thành Hiền Đế.

Thành Hiền Đế lên ngôi hai mươi ba năm trước, đổi quốc hiệu thành Thành Hiền.

Lão Duệ Vương là đệ đệ ruột của lão Hoàng đế, cũng là hoàng thúc của hai đời Hoàng đế sau này.

Tính theo vai vế, Vệ Ân không chỉ là Tiểu hoàng thúc của Thái tử, mà còn là biểu hoàng thúc của Hoắc nhị công tử.

Cảnh Trường Tễ biết trước cốt truyện, biết rằng Vệ Ân sẽ xuất hiện ở đó, nhưng hắn đang đánh cược xem liệu Vệ Ân có đồng ý mang theo hắn và đại ca hay không.

Hắn chỉ có năm phần chắc chắn.

Theo lý mà nói, với tính cách của Vệ Ân thì không đời nào quan tâm đến chuyện này, nhưng nếu hắn là ân nhân cứu mạng của Thái tử, thì lại khác.

Vệ Ân bề ngoài thì rất được Thành Hiền Đế sủng ái, nhưng thực chất hai người chỉ giả vờ hòa thuận, Thành Hiền Đế muốn mạng của Vệ Ân và Vệ Ân cũng không hề muốn Thành Hiền Đế sống sót.

Chỉ vì lão Duệ Vương không phải chết vì bệnh, mà là chết dưới tay Thành Hiền Đế.

Vệ Ân ghét Thành Hiền Đế, căm thù lây cả Thái tử, Hoàng tử được Thành Hiền Đế yêu quý nhất, cũng là người mà Vệ Ân không thích nhất.

Vậy nên Cảnh Trường Tễ đã thắng cược.

Cảnh Trường Tễ cúi đầu đứng một bên, cho đến khi người đó bị đánh đến nỗi thở ra nhiều hơn hít vào mới được tháo dây trói và kéo xuống. Hai thị vệ cố ý kéo người đầy máu thịt kia qua trước mặt hắn, để lại hai vệt máu.

Cảnh Trường Tễ đã quen với cảnh tượng đẫm máu, những người bị thương do mổ xẻ hoặc phẫu thuật dưới tay hắn không phải hàng ngàn thì cũng là hàng trăm người, Vệ Ân muốn dùng điều này để dọa hắn, e rằng sẽ thất vọng.

Sân trong chưa được dọn dẹp, mùi máu tanh lan tỏa, hòa quyện với mùi rượu nồng nàn, tạo thành một mùi hương kỳ quái.

Cảnh Trường Tễ tiến lên hai bước, chắp tay cúi chào: “Thần tham kiến Vương gia.”

Vệ Ân cuối cùng cũng mở mắt, nhấc mí mắt liếc nhìn hắn, không đáp lời, ánh mắt dò xét từ ánh mắt lạnh nhạt đến khuôn mặt tái nhợt nhưng không hề bị dọa sợ của Cảnh Trường Tễ.

Dù là cuộc sống trước mắt hay biểu hiện của Cảnh Trường Tễ, đều hoàn toàn trái ngược.

Vệ Ân hờ hững giơ tay, chỉ để lại những thị vệ bên cạnh, những người khác không nói một lời mà lui ra.

Vệ Ân vào thẳng vấn đề: “Hôm qua Cảnh nhị công tử dường như rất tự tin rằng bản vương sẽ đồng ý giữ lại hai huynh đệ ngươi, bản vương tò mò, Cảnh nhị công tử làm sao chắc chắn như vậy?”

Cảnh Trường Tễ sớm đã đoán rằng Vệ Ân sẽ nghi ngờ, biện pháp cầu sinh trong tình thế cấp bách ngày hôm qua, tự nhiên có nhiều sơ hở, nhưng hắn không sợ, cho dù Vệ Ân có nghi ngờ, cũng không nghĩ đến việc hắn đã trọng sinh.

“Thần không chắc chắn, nhưng tình huống lúc đó nguy cấp, thần cũng chỉ đang đánh cược. Cược rằng Vương gia tâm thiện, biết đâu sẽ từ bi mà cứu mạng hai huynh đệ thần.” Cảnh Trường Tễ đưa ra một lý do ít khả năng nhất.

Ngay cả thị vệ đứng sau Vệ Ân cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cảnh Trường Tễ, rồi nhanh chóng cúi đầu: Vương gia tâm thiện? Thà cược trời đổ mưa vàng còn hơn.

Vệ Ân như nghe thấy chuyện cười: “Cược vào lòng tốt của bản vương, không bằng cược vào việc ngươi từng cứu Thái tử một mạng và tìm kiếm sự bảo vệ của Thái tử.”

Tối qua, những chuyện về Cảnh Trường Tễ đã được đặt lên bàn, nhưng quá sạch sẽ và quá thống nhất, tóm lại chỉ có hai chữ: ăn chơi trác táng.

Nhưng có thể thoát khỏi tình huống nguy hiểm như hôm qua ở trường săn bắn, người này không hề đơn giản.

Hoặc là mạng lưới thông tin ở Biện Kinh của y có vấn đề, hoặc… vấn đề nằm ở người này.

Cảnh Trường Tễ cúi đầu: “Nói là cứu mạng, chẳng qua chỉ là bổn phận, không đáng để kể là ân huệ lớn.”

Biểu cảm của Vệ Ân cuối cùng cũng nhìn thẳng vào dáng vẻ khiêm nhường cung kính của Cảnh Trường Tễ, nhìn hắn cúi đầu khom lưng, nhưng lời nói lại kín kẽ không sơ hở: “Cũng đúng.” Y ném ra một cú đòn, thả mồi câu: “Nhưng dù là ân huệ nhỏ, nhưng sau khi về kinh hôm qua, Thái tử không hề nhàn rỗi, luôn điều tra về vụ án này, chắc chắn không quá ba ngày sẽ có kết quả.”

Cảnh Trường Tễ thầm nghĩ: Đây đâu phải là trấn an, rõ ràng là nhắc nhở thời hạn ba ngày của Thái tử hôm qua, đây cũng là việc quan trọng nhất mà Cảnh Trường Tễ cần giải quyết sau khi tỉnh lại.

Cảnh Trường Tễ chủ động mắc câu: “Thần muốn bàn với Vương gia một vụ hợp tác.”

Vệ Ân nhìn con cá tự nguyện mắc câu, tâm trạng vui vẻ: “Ồ? Đây là lần đầu tiên có người dám hợp tác với người như bản vương, nói thử xem.”

Thời gian dành cho Cảnh Trường Tễ không nhiều, hắn nói thẳng: “Có người muốn dùng cái chết của Hoắc nhị công tử để hãm hại hai huynh đệ thần, thần không tin những người đó, muốn tự mình ra ngoài điều tra, nhưng thần và đại ca hiện đang bị giam giữ trong phủ của Vương gia, nên mong Vương gia cho phép. Thần nguyện báo đáp Vương gia.”

Vệ Ân như nghe thấy chuyện cười thiên hạ: “Báo đáp bản vương? Ngươi có gì để báo đáp bản vương?”

Một nhị công tử của Hầu phủ không được sủng ái, đừng nói hắn, ngay cả Cảnh An Hầu cũng không dám nói chắc như vậy.

Cảnh Trường Tễ: “Thần không có tài lớn, nhưng thần quen biết một vị đại phu ẩn cư trong núi, người đó giỏi chữa các loại bệnh nan y, đặc biệt là… những người bị thương nặng ở đầu, hôn mê không tỉnh lại.”

Khi những lời cuối cùng của hắn vang lên, ánh mắt vốn hờ hững của Vệ Ân trở nên sắc lạnh, như muốn gϊếŧ người: “Ngươi biết điều này từ đâu?” Giọng nói khác hẳn trước, ẩn chứa sát khí.

Da thịt của Cảnh Trường Tễ nổi lên một tầng rùng mình, nhưng hắn cưỡng chế áp xuống, đây là lần đầu tiên trực diện với áp lực như vậy, nhưng hắn không thể nhận thua, việc này liên quan đến tính mạng của đại ca: “Thần có cách của mình. Chắc hẳn ba năm qua Vương gia đã tìm kiếm danh y nhưng không thành, nhưng người mà thần tìm được có thể khiến vị quý nhân đó tỉnh lại.”

Quý nhân mà Cảnh Trường Tễ nhắc đến là quản gia cũ bên cạnh lão Duệ Vương, cũng là người đã nuôi nấng Vệ Ân. Sau khi lão Duệ Vương gặp chuyện, quản gia đã tận tâm chăm sóc Vệ Ân, nhưng ba năm trước, không biết vì lý do gì lại lâm bệnh nặng và không tỉnh lại.

Cảnh Trường Tễ biết điều này vì ở kiếp trước, Vệ Ân vì cứu vị quản gia này mà không tiếc hợp tác với Thái tử, đây được coi là điểm yếu, cũng bị Thái tử nắm lấy điểm yếu này.

Kết quả là Vệ Ân thua một ván, thương vong nặng nề, quản gia đó cũng không được cứu sống, sau đó Vệ Ân mất tích, trở thành mối lo của Thái tử.

Nhưng chuyện này cũng đủ thấy Vệ Ân coi trọng vị quản gia này đến mức nào.

Và từ những mô tả, Cảnh Trường Tễ có thể rõ ràng rằng quản gia đó có lẽ bị tụ máu trong não sau khi bị ngã, gây áp lực lên dây thần kinh dẫn đến hôn mê, ở trạng thái bán thực vật.

Cảnh Trường Tễ có thể khiến người đó tỉnh lại, nhưng chỉ có bảy phần chắc chắn rằng người đó sẽ khỏe mạnh hoàn toàn.

Nếu ở hiện đại, có hệ thống cùng các loại thuốc ngăn ngừa nhiễm trùng sau phẫu thuật, hắn có thể tự tin mười phần, vì cuộc phẫu thuật này đối với hắn không khó, cái khó là phòng ngừa nhiễm trùng sau phẫu thuật dẫn đến suy tạng và các biến chứng.

Đáng tiếc đây là thời cổ đại.

Vệ Ân không nói gì, mặt trời đã lên cao, Cảnh Trường Tễ vẫn không cảm thấy ấm áp.

Cuối cùng Vệ Ân mở miệng: “Bản vương làm sao phải tin ngươi?”

Cảnh Trường Tễ thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn đã cược đúng: “Thần nguyện lập sinh tử trạng, nếu không thể khiến người đó tỉnh lại, thần nguyện lấy cái chết tạ tội.” Còn về vấn đề sau khi tỉnh lại, hắn chỉ có thể tìm cách dùng thuốc khác để bù đắp, nhưng tình hình hiện tại cấp bách, chỉ có thể lược bỏ cái nặng mà nhắc cái nhẹ.

Khi Cảnh Trường Tễ bước ra khỏi viện chính đã là nửa canh giờ sau, hắn bước qua bậc cửa, chân đạp lên nền đất cứng rắn, mới có cảm giác chân thực.

Hắn đã dùng việc cứu tỉnh lão quản gia làm mồi nhử, đạt được ba lời hứa từ Vệ Ân.

Thứ nhất, cho phép hắn trong hai ngày còn lại được tự do ra vào phủ Duệ Vương; thứ hai, cử người bảo vệ đại ca của hắn, Cảnh Văn Duy; thứ ba, phân cho hắn hai thị vệ để bảo vệ an toàn của hắn.

Cảnh Trường Tễ chọn Vệ Ân là vì biết phủ Duệ Vương có tường đồng vách sắt, ngay cả người của Thành Hiền Đế cũng không thể lấy mạng Vệ Ân, phủ Duệ Vương tuy nguy hiểm, nhưng cũng là nơi an toàn nhất.

Việc mang theo hai thị vệ là vì Cảnh Trường Tễ thân thủ bình thường, thân thể này lại gầy yếu chỉ có sức lực cầm giữ con gà, kẻ đứng sau có thể đưa tay vào Đại Lý Tự để trừ khử đại ca hắn, nếu hắn thực sự điều tra được điều gì, cũng dễ dàng gϊếŧ chết hắn.

Bảo vệ mạng sống là điều quan trọng nhất.

Cảnh Trường Tễ ngồi lên chiếc kiệu đến khi tới nơi, cả người mới nhẹ nhõm. Đúng lúc đó, bên tai vang lên một tiếng ding dong, âm thanh quen thuộc khiến Cảnh Trường Tễ ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc: Hệ thống theo hắn trọng sinh trở lại?

Trên đường đến đây, Cảnh Trường Tễ đã nhiều lần gọi hệ thống mà không nhận được phản hồi, nghĩ rằng hệ thống không đến, còn tiếc nuối số điểm tích lũy ở hiện đại, nếu có thể mang đến đây, có thể đổi được nhiều loại thuốc không có ở cổ đại. Như vậy, khi hợp tác với Vệ n, hắn sẽ có nhiều lợi thế hơn.

【Hệ thống đang kết nối, xin chờ chút…】

【Cập nhật hoàn tất, tính toán tăng giảm điểm số hoàn tất, hiện tại, số điểm còn lại của ký chủ là 30, cửa hàng đổi điểm đang ở mức sơ cấp, hệ thống 996 tận tâm phục vụ ký chủ.】

Ánh sáng rực rỡ trong mắt Cảnh Trường Tễ nhanh chóng tắt ngấm khi thấy chỉ còn lại 30 điểm: “Sao có thể chỉ còn 30? Ngày trước khi làm phẫu thuật ta còn thống kê lại là còn mười vạn điểm.”

Hắn vốn định đợi đến khi mình lâm chung sẽ đổi hết số điểm tích lũy để làm từ thiện, ai ngờ chưa kịp làm thì đã trọng sinh về lại đời thứ nhất.

【Thân thể của ký chủ sau khi đột tử, mười vạn điểm tích lũy có thể đổi được một lần cơ hội trọng sinh. Hệ thống 996 cảm nhận được mong muốn mãnh liệt của ký chủ muốn quay lại đời thứ nhất, nên đã dùng cơ hội trọng sinh của thân thể kiếp sau đổi sang đời thứ nhất. Nếu ký chủ từ chối, vẫn còn một cơ hội hối hận. Ký chủ có muốn hối hận không?】

Cảnh Trường Tễ: "..." Thì ra hắn trọng sinh là nhờ đổi điểm tích lũy của mình.

【Ký chủ có muốn hối hận không?】

Cảnh Trường Tễ lập tức từ chối, hắn đã khó khăn lắm mới trở về được đời thứ nhất, khi đại ca hắn chưa chết, làm sao có thể hối hận? Thậm chí còn cầu cũng không được.

Xem ra 30 điểm này là số điểm còn lại sau khi tiêu hao mười vạn điểm để trọng sinh.

Cảnh Trường Tễ hiểu rõ về cửa hàng đổi điểm sơ cấp, lòng hắn vững vàng, 30 điểm có thể đổi được lượng thuốc mê, thuốc chống viêm và thuốc ngăn ngừa nhiễm trùng đủ cho một người.

Cảnh Trường Tễ vốn lo lắng sau khi cứu tỉnh lão quản gia, ông ta có thể bị nhiễm trùng, nay có hệ thống trong tay, lòng hắn an tâm hơn nhiều.

Giờ chỉ cần trong hai ngày tìm ra hung thủ thật sự, trả lại trong sạch cho huynh đệ bọn họ, khủng hoảng lần này cũng sẽ được giải trừ.

Sau khi Cảnh Trường Tễ rời khỏi chủ viện, các ám vệ ẩn trong bóng tối lần lượt bước ra, người đứng đầu quỳ một gối: “Chủ thượng, là thuộc hạ thất trách.” Thông tin thu thập được có sai sót lớn, là lỗi của hắn ta.

Vệ Ân lười biếng tựa lên ghế mềm, ngón tay trắng trẻo dài mảnh khẽ chạm vào một chiếc chuông cũ: “Nhận phạt xong, đi điều tra.”

Vị nam tử đó và các ám vệ khác đồng thanh đáp lời, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, chủ thượng đã giữ lại mạng sống cho họ.

Bên ngoài thư phòng Đông Cung.

Một người chỉ mặc áo mỏng quỳ trên nền đất trước thư phòng, mái hiên vàng óng nguy nga, hành lang uốn lượn, sau lưng là những ngôi nhà, rừng trúc xanh tươi.

Áo quần của Hoắc Cẩm Châu đã bị sương đêm làm ướt đẫm, ánh mặt trời lên cao chiếu xuống, miễn cưỡng xua tan chút lạnh lẽo.

Cửa thư phòng đóng kín suốt đêm nay mới mở ra, Thái tử cùng hai mưu sĩ bước ra, không liếc mắt nhìn Hoắc Cẩm Châu, khi đi ngang qua trước mặt gã, gã nắm chặt lấy vạt áo của Thái tử: “Điện hạ.” Giọng nói run rẩy vì lạnh, ngón tay nắm chặt vạt áo, sợ bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không còn cơ hội để gượng dậy.

Thái tử lạnh lùng liếc gã một cái, ánh mắt tràn đầy chế giễu.

Hoắc Cẩm Châu vô thức buông tay, nhưng lại lần nữa nắm chặt: “Xin điện hạ cho thần một cơ hội nữa.”

Hai mưu sĩ nhìn nhau, rồi cúi đầu chào rời đi trước.

Thái tử xoay người, có thị vệ mang đến một chiếc ghế thái sư rồi lui ra, chỉ còn lại hai người. Thái tử lạnh lùng ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống Hoắc Cẩm Châu đang quỳ trước mặt, mắt rủ xuống, dáng vẻ ngoan ngoãn thuần phục như thường lệ.

Hoắc Cẩm Châu sợ cơ hội vụt mất, lập tức đưa ra lợi thế: “Ta biết mình đã lừa dối điện hạ là sai. Nhưng từ nhỏ ta đã có tình cảm với điện hạ, tình cờ biết được cơ hội này, chỉ muốn gần gũi điện hạ, chia sẻ lo lắng cùng điện hạ. Những năm qua, ta đã lo liệu việc kinh doanh cho điện hạ, mong điện hạ đừng nỡ bỏ ta, ta nguyện tận trung với điện hạ, làm nô làm tài. Xin điện hạ giữ lại ta, ta không muốn xa điện hạ.”

Nói đến chỗ cảm động, Hoắc Cẩm Châu khẽ nghẹn ngào, mắt ngước lên, khóe mắt đỏ hoe, vẻ ngoài tuấn tú lại mang nét đáng thương và si tình.

Hoắc Cẩm Châu biết co biết duỗi, nhất là những năm nay ở bên cạnh Thái tử đã gây thù chuốc oán không ít, nếu mất đi sự che chở của Thái tử, gã không sống nổi quá ba ngày.

Nhưng gã đã chuẩn bị từ lâu, những năm này dựa vào phương thức kinh doanh hiện đại, đã làm cho sản nghiệp của Thái tử tăng lên gấp mấy lần.

Chỉ cần gã có giá trị, có thể lợi dụng, tạm thời Thái tử sẽ không vứt bỏ gã.

Thái tử chỉ từ trên cao nhìn xuống gã, tâm tư khó đoán.

Hoắc Cẩm Châu cắn răng: “Nếu điện hạ giữ lại ta, trong vòng ba tháng, ta có thể khiến sản nghiệp của điện hạ tăng thêm một bậc.” May mà gã vẫn còn giữ lại một phần, ba tháng đủ để gã mang đến cho Thái tử một bất ngờ.

Thái tử nhìn Hoắc Cẩm Châu với ánh mắt đầy lo âu, cuối cùng mở miệng: “Một tháng.”

Hoắc Cẩm Châu lạnh toát sống lưng, nhưng mũi tên đã rời cung, gã cúi đầu cố gắng đối phó: “...Được.”

🔥🔥🔥

Hé lộ chương sau: bạn thụ dựa vào trí thông minh của mình mà khoanh vùng đối tượng tình nghi, các bạn đón xem chương mới vào lúc 20:00h tối CN để xem bạn thụ làm như nào nhé. 🤗