Chương 2
Edit: Thiên Chương
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Dưới tán cây xanh rợp, trong tiếng leng keng vang dội, một nam tử tuấn tú mặc y phục huyền sắc (màu đen) lảo đảo ngồi trên con ngựa cao lớn, men say nồng nặc dần dần tiến tới.
Tiếng vó ngựa lộp cộp, kèm theo tiếng leng keng từ vài chiếc chuông cũ treo trên túi rượu mà nam tử đang cầm trong tay.
Nam tử nửa nhắm mắt, đã ngà ngà say, gương mặt gầy gò trắng bệch, một sắc trắng yếu vì bệnh, làm nổi bật đôi môi mỏng đỏ tươi vừa mới uống rượu, vẻ đẹp cực kỳ mỹ lệ, nhưng cũng khiến mọi người tại hiện trường rùng mình kinh hãi.
Lướt mắt qua Cảnh Trường Tễ vẫn đang chỉ về phía nam tử: Hắn không cần mạng nữa sao? Hay do là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức?
Không cần nói đến tính tình khó lường của Tiểu vương gia, thường lấy việc trêu đùa người khác làm niềm vui, hai huynh đệ Cảnh phủ vào tay y liệu có sống nổi hay không còn chưa biết; hơn nữa Tiểu vương gia một ngày có bảy tám canh giờ hoặc là đang say trên bàn hoặc đang say trên đường, ghét nhất bị người khác quấy rầy, tuyệt đối không thể trêu vào.
Đừng nói đến Thái tử, ngay cả Hoàng thượng cũng không ép được vị tổ tông này làm việc.
Thái tử theo ngón tay của Cảnh Trường Tễ nhìn thấy người đến, nhíu mày nhẹ, xuống ngựa, thần sắc khó đoán: “Tiểu hoàng thúc.”
Những người khác cũng lập tức xuống ngựa, quỳ một gối.
Người cưỡi ngựa từ tốn bị chặn đường tự động dừng lại, tiếng chuông leng keng tắt ngấm, nam tử không kiên nhẫn mở mắt, làn da trắng bệch dưới ánh mặt trời chói chang gần như trong suốt.
Vệ Ân từ trên cao nhìn xuống mọi người, ánh mắt dừng lại chỗ Thái tử, lười biếng nhấc túi rượu đang mở uống một ngụm lớn.
Rượu vào miệng, gương mặt trắng bệch tuấn tú của y hơi trở nên bình thường, đôi môi mỏng ướŧ áŧ, đỏ tươi như máu, tạo thành vẻ đẹp kỳ quái ghê rợn, ánh mắt âm u: “Thái tử hiền chất, đây là đang làm gì?”
Đôi mắt lạnh lùng nửa mở quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên xác Hoắc Nhị đã chết từ lâu, y hơi ngồi thẳng người: “Chẳng lẽ… đang chơi tập bắn bia người? Thật thú vị.”
Mọi người rùng mình: Quả nhiên, mạng người trong mắt y chẳng khác gì cỏ rác.
Thái tử lên tiếng trước khi vị tiểu hoàng thúc này mở miệng đòi cung tên: “Tiểu hoàng thúc, người chết là nhị thiếu gia của Hoắc phủ, bên cạnh thi thể có một miếng ngọc Song Ngư, toàn Đại Vệ chỉ có một đôi duy nhất. Đại thiếu gia của phủ Cảnh An Hầu lúc đó đang cầm hung khí gϊếŧ Hoắc Nhị, nhân chứng vật chứng đều có, theo lý nên đưa vào Đại Lý Tự.”
Vệ Ân cạn kiên nhẫn: “Liên quan gì đến bổn vương?”
Thái tử liếc nhìn Cảnh Trường Tễ một cái, tiếp tục nói: “Nhị thiếu gia Cảnh phủ không muốn đưa đại thiếu gia vào Đại Lý Tự hoặc Hình bộ, hắn muốn hai huynh đệ họ ở lại phủ của tiểu hoàng thúc.”
Vệ Ân nhìn Thái tử bằng ánh mắt khinh miệt, bật cười khinh khỉnh.
Không cần nói gì, sự khinh bỉ vô cùng rõ ràng.
Mọi người đều cúi đầu, hít một hơi lạnh: Vị gia gia này quả là không nể mặt Thái tử chút nào.
Thái tử hiếm khi không nổi giận: “Cảnh phủ nhị thiếu gia bốn năm trước đã cứu mạng Cô, khi đó Cô hứa sẽ trả ơn, không biết tiểu hoàng thúc có thể đồng ý không?”
“Cứu ngươi?” Vệ Ân hiếm khi nhướn mày, liếc một vòng, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên toàn thân đầy máu đang đứng chân trần ở một góc, nhìn từ đầu đến chân, “Là ngươi?”
Cảnh Trường Tễ cúi đầu hành lễ: “Là thần.”
Vệ Ân nhìn từ trên cao xuống, không ai dám ngẩng đầu, càng không dám đoán suy nghĩ của y.
Cảnh Trường Tễ không thể bỏ qua ánh mắt dò xét từ trên xuống, ngón tay bên cạnh siết chặt, hắn đang đánh cược, thắng hay thua, chính là lúc này.
Thái tử chưa kịp đợi Vệ Ân lên tiếng, thở phào: “Nếu tiểu hoàng thúc không muốn, Cô…”
“Ai nói bổn vương không muốn?” Vệ Ân cắt ngang lời Thái tử.
Thái tử ngạc nhiên, ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn nhưng lười biếng của Vệ Ân: “Bổn vương đồng ý.”
Mọi người đều hít một hơi sâu, vì vị gia gia này không theo lẽ thường.
Thái tử: “…”
Hắn ta cạn lời, nhưng cũng hiểu rõ tính cách của vị này, một khi đã nói là chắc chắn làm.
Thái tử quay đầu nhìn Cảnh Trường Tễ, ánh mắt sâu thẩm: “Tiểu hoàng thúc đã đồng ý, thời hạn ba ngày, Cô sẽ cử người của Đại Lý Tự điều tra vụ án này. Ba ngày sau nếu vẫn chứng minh cái chết của Hoắc Nhị liên quan đến hai huynh đệ ngươi, Cô sẽ đích thân đưa hai ngươi vào Đại Lý Tự.”
Cảnh Trường Tễ cúi đầu: “Rõ.”
Thái tử đã đồng ý việc này, thêm vào ơn cứu mạng, không ai dám phản đối.
Thái tử lệnh cho người mang thi thể Hoắc Nhị rời đi, cuộc săn mùa xuân cũng kết thúc theo, chốc lát nơi này chỉ còn lại vài người.
Cảnh Văn Duy vừa thoát khỏi nguy hiểm, lập tức cởϊ áσ ngoài khoác lên người Cảnh Trường Tễ chỉ mặc áo đơn.
Lúc này vẫn là tháng ba, sáng sớm sương xuống nhiều, chân và người Cảnh Trường Tễ đều bị ướt, khi hơi ấm tràn đến mới nhận ra cơ thể đã lạnh ngắt.
Cảnh Trường Tễ tỉnh lại, ngăn cản Cảnh Văn Duy định cởi giày của mình: “Đại ca, đệ không sao.”
“Nhưng mà...” Cảnh Văn Duy người từ trên xuống nhếch nhác, trong đầu vẫn mơ màng. Đêm qua hắn rõ ràng ngủ trong lều, sáng sớm tỉnh dậy lại thấy mình ở đây, hai tay cầm dao găm, nằm trên thi thể của Hoắc nhị.
Hắn hoảng sợ lùi lại, ngay lập tức bị người ta bao vây.
Cho đến khi nghe nhắc về ngọc Song Ngư, đầu óc hắn ong lên, nhớ lại đêm qua đệ đệ đã rời khỏi lều, hiểu lầm rằng Hoắc Nhị là do đệ đệ gϊếŧ. Dù sao hai người xưa nay không hợp, thường xuyên cãi vã, nổi tiếng ở Biện Kinh về sự bất hòa.
Cảnh Trường Tễ nhìn về phía Vệ Ân trên lưng ngựa, trong chớp mắt người kia lại chìm vào giấc ngủ, con ngựa thông minh thấy mọi người giải tán, tiếp tục bước tới, lại vang lên tiếng chuông leng keng.
Hai thị vệ của Thái tử tiến lên: “Hai vị, xin mời.”
Họ có nhiệm vụ đưa huynh đệ họ Cảnh về phủ Duệ vương, vào phủ rồi, nếu hai người có xảy ra chuyện gì hoặc bỏ trốn thì không còn liên quan đến họ nữa.
Hai huynh đệ Cảnh phủ nhanh chóng bị đưa lên xe ngựa, trên đường đi, Cảnh Văn Duy nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng dưới cái lắc đầu nhẹ của Cảnh Trường Tễ, cuối cùng hắn giữ im lặng.
Cảnh Trường Tễ nhắm mắt suy nghĩ, lúc này đang là cuộc săn bắn mùa xuân, đáng lẽ là Thành Hiền Đế phải dẫn theo văn võ bá quan đến săn bắn.
Mấy ngày trước Lưu quý phi bị bệnh nặng, Thành Hiền Đế lấy cớ bị cảm lạnh để ở lại cung, ủy thác Thái tử thay mặt đi săn.
Văn võ bá quan ai cũng hiểu rõ, đều tìm lý do không đến, chỉ cử hậu duệ đến tham gia.
Ngoại lệ duy nhất có lẽ là vị tiểu hoàng thúc này, Vệ Ân.
Vệ Ân là con trai duy nhất của lão Duệ Vương, cũng là con trai muộn. Sáu năm trước khi lão Duệ Vương qua đời, Vệ Ân mới mười bảy tuổi kế thừa vương vị, trở thành Duệ Vương mới, cũng là Thân Vương trẻ tuổi nhất của Đại Vệ triều.
Tính cách quái gở, thất thường, xem mạng người như cỏ rác, trong phủ thường xuyên thay mới gia nhân, người cũ không thấy tung tích.
Trong dân gian ví cả phủ Duệ Vương như phủ Diêm Vương, có vào thì không ra được.
Nhưng Thành Hiền Đế lại rất cưng chiều người đệ đệ hoàng tộc duy nhất này, những tấu chương tố cáo đều bị Thành Hiền Đế gạt bỏ.
Vị Tiểu vương gia trẻ tuổi này càng ngày càng không kiêng nể gì, may mắn là vị Tiểu vương gia này sinh non, mang bệnh từ trong bụng mẹ, lại thích uống rượu, thân thể ngày một yếu đi.
Đoàn người Cảnh Trường Tễ đến phủ Duệ Vương vào buổi trưa, hắn đã cố gắng đến lúc này, vừa vào phủ liền ngất xỉu.
Hắn đã kiệt sức, vết thương trên cánh tay dù đã được băng bó nhưng do bị hạ mê dược, lại uống rượu nhiều, vốn dĩ nhờ ý chí mới tỉnh táo được.
Cảnh Trường Tễ không dám ngất xỉu trước khi vào phủ Duệ Vương, đến khi tận mắt thấy đại ca vào phủ, tinh thần hắn mới buông lỏng, lập tức mất ý thức.
Cảnh Trường Tễ nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ quay về kiếp trước. Khi hắn tỉnh dậy, đại ca đã qua đời, vì tỉnh quá muộn, thêm vào đó là mười tám năm bị kế mẫu nuôi dưỡng thành kẻ vô dụng, hắn muốn báo thù cho đại ca nhưng không có cách nào.
Cảnh Trường Tễ nắm lấy cơ hội cuối cùng, mười mấy năm sau, từ một kẻ ăn chơi trác táng, hắn lột xác thành cánh tay đắc lực của Thái tử, giúp Thái tử lên ngôi, hao tổn tâm huyết.
Trong quá trình đó, vì Thái tử nhiều lần bày tỏ thiện ý, hắn rơi vào lưới tình Thái tử giăng sẵn, không thể thoát ra.
Thậm chí, đến cái gọi là sự thật về cái chết của đại ca, hắn cũng chỉ biết vào lúc chết, đó đều là lời dối trá của Thái tử.
Những kẻ mà Thái tử liệt kê là hung thủ tham gia vào cái chết của đại ca, đều là kẻ thù chính trị của Thái tử.
Thái tử mượn lòng nhiệt huyết và quyết tâm báo thù của hắn, biến hắn thành lưỡi gươm trong tay, cuối cùng khi Thái tử đoạt được giang sơn, hắn lại bị tước hết mọi thứ, gia tộc bị tiêu diệt.
Cảnh Trường Tễ nhớ như in đêm trước khi bị hành hình, Thái tử đến nhà ngục nơi hắn bị giam giữ, cao cao tại thượng, tỏ vẻ từ bi: “Ái khanh vốn phải bị lăng trì xử tử, Trẫm nhớ đến lòng trung thành của ái khanh đối với Trẫm, miễn cho ngươi tội lớn này, không uổng công chúng ta từng là quân thần.”
Một cái "quân thần" đáng thương. Hắn chết vào ngày đại hôn của Hoàng đế và Hoàng hậu, máu của hơn trăm mạng người Cảnh gia tưới đẫm mặt đất, trong khi đó, văn võ bá quan chúc mừng đại hỷ của Hoàng đế và Hoàng hậu.
Người mà Thái tử cưới chính là Hoắc Cẩm Châu.
Kẻ mà sau khi Thái tử rời khỏi nhà ngục đã đến khoe khoang trước mặt hắn, kể hết sự thật, từ đầu đến cuối Thái tử chỉ muốn cưới Hoắc Cẩm Châu.
Cảnh Trường Tễ chẳng qua chỉ là một quân cờ bị lợi dụng, ban đầu chỉ định lôi kéo, ai ngờ hắn lại tài năng xuất chúng, trở thành quân cờ quan trọng nhất, hữu dụng nhất.
Sau khi chết, Cảnh Trường Tễ mới biết mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết, nhưng những mô tả trong sách lại đứng trên góc nhìn của Hoắc Cẩm Châu, hắn trở thành nhân vật phản diện ác độc, cầu xin tình cảm của Thái tử mà không được, làm đủ trò.
Như một câu nói "thắng làm vua", kẻ thắng cuối cùng có thể tùy ý chắp bút thay đổi lịch sử, lâu dần, cũng trở thành "sự thật".
Cảnh Trường Tễ, vị tiểu Hầu gia này, sau khi chết, tội ác đầy trời, bị ô danh ngàn năm.
Sự không cam lòng và hận thù khiến Cảnh Trường Tễ mang theo oán niệm trùng sinh chuyển thế, hắn mang ký ức về hiện đại, cũng tự mình trải nghiệm những điều từng không hiểu được trong sách mô tả dưới góc nhìn của Hoắc Cẩm Châu.
Hắn bắt đầu lại từ đầu, cô đơn một mình sống hơn ba mươi năm, trở thành một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng.
Hắn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay trở lại. Cho đến khi một lần phẫu thuật dài khiến hắn ngất xỉu, khi tỉnh lại, hắn lại quay trở về kiếp đầu tiên.
Những chuyện đã qua như một giấc mộng thoáng qua. Cảnh Trường Tễ ngủ li bì đến ngày hôm sau mới tỉnh, mất máu quá nhiều, cộng thêm sốt cao suốt đêm, suýt mất nửa cái mạng.
Sau khi Cảnh Trường Tễ tỉnh lại không lâu, đại phu đến khám và nói rằng hắn đã hạ sốt, không còn gì đáng ngại, vừa uống xong một bát thuốc, thì cận vệ mang kiệu đến chờ ngoài sân: "Cảnh nhị công tử, Vương gia triệu kiến."
Cảnh Trường Tễ mặc áo choàng dày trong sự phục vụ của tỳ nữ, bên ngoài trời nắng đẹp, nhưng hắn lại sợ lạnh nên cuộn mình trong kiệu, được khiêng đến chính viện.
Kiệu dừng lại ngoài chính viện, Cảnh Trường Tễ quấn chặt áo choàng, chầm chậm bước vào theo sự dẫn đường của thị vệ. Vừa mới vòng qua mấy cửa vào nội viện, một tiếng đau đớn vang lên, Cảnh Trường Tễ ngước mắt nhìn thấy một tên hạ nhân bị trói chặt trên giá gỗ, từng roi từng roi quất lên người hạ nhân, máu thịt be bét.
Giữa những tiếng rêи ɾỉ đau đớn mơ hồ, phía trước trên chiếc giường mềm có người đang cuộn mình còn dày hơn cả hắn, vừa uống rượu nhấm nháp vừa ung dung thưởng thức cảnh tượng.
Cảnh Trường Tễ: "...”
🔥🔥🔥
👉 DỰ ĐOÁN CHƯƠNG SAU 👈
Theo bạn, do đâu mà thụ lại có thể trùng sinh?
A: do thụ khổ quá, trời thương cho sống lại
B: do kiếp trước công dùng mạng đổi lấy cơ hội sống cho thụ
C: do oán niệm của thụ quá sâu
D: do hệ thống
Các bạn đoán thử xem cái nào đúng nhất nhé. 😘
☄️ Lịch đăng truyện: vào lúc 20:00h tối thứ 2, thứ 5 và chủ nhật hàng tuần.
Do Ngọc đăng bài theo kiểu lên lịch trước nên nếu 3 ngày này trong tuần mà các bạn thấy không ra chương thì không phải do mình quên đăng mà là edit bận, chưa gửi chương mới cho mình các bạn nhé. 🤗