Mỹ Cường Thảm Mãn Cấp Nam Xứng Trùng Sinh Rồi

Chương 6

Chương 6

Edit: Thiên Chương

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Cảnh Trường Tễ trước khi đến Nhất Phẩm Trai, thuộc hạ đi theo hắn đã báo cáo lại toàn bộ tin tức thu thập được cho Vệ Ân.

Ám vệ không dám ngẩng đầu, chỉ cầm bản mật báo đặt trên bàn thấp, từng chữ từng chữ đọc ra.

Mật báo có hai phần, một phần là hành tung của Cảnh Trường Tễ từ lúc xuất phủ đến những giờ qua, mọi việc lớn nhỏ, từ việc hắn đến rạp hát, cách hắn chỉ bằng vài lời ngắn gọn đã tìm ra người hạ dược hôm đó, đến khi hắn tìm đến Hứa Xuân Sinh hỏi han. Phần còn lại là thông tin ám vệ tra được người hạ dược: Củng Ngọc Vỹ, con trai thứ của Củng Tế Tửu, Quốc Tử Giám.

Hai bản mật báo được trình lên trước sau, nhưng vẫn chậm hơn bản của Cảnh Trường Tễ một canh giờ.

Thuộc hạ trình báo tin tức quỳ một gối, tim đập như trống, trong khi bên trong gian phòng ấm áp nhờ hệ thống sưởi sàn, lưng hắn lại đầy mồ hôi lạnh, chỉ đợi cận vệ đọc xong liền cúi đầu lui về một bên: “Thuộc hạ thất trách, cầu xin Vương gia trách phạt.”

Vệ Ân vẫn nằm nghiêng trên giường, đôi mắt từ đầu đến cuối nhắm lại, như thể đang ngủ gật.

Một lúc lâu, gian phòng trở nên tĩnh lặng đến lạ, hơi thở cũng phải nhẹ đến không thể nghe thấy.

Thuộc hạ không thể hiểu nổi tại sao vị Cảnh nhị công tử này lại lợi hại đến vậy, chỉ bằng vài câu ngắn ngủi đã có thể phát hiện ra những điều mà ám vệ phải vất vả tra ra, không có bất kỳ dấu vết nào khác thường trong quá khứ. Nhưng nếu hắn thật sự lợi hại như vậy, thì tại sao lại bị trúng kế của công tử nhà họ Củng?

Vệ Ân cuối cùng cũng có động tĩnh, nhưng chỉ nhẹ nhàng vung tay áo rộng: “Tiếp tục theo dõi, cho người điều tra những việc xảy ra trước và sau khi Hoắc Nhị bị cấm túc, cũng như nguồn gốc của miếng ngọc bội đó. Kết thúc ca trực hôm nay, tự đến lĩnh phạt.”

Thuộc hạ thở phào nhẹ nhõm: “Vâng.” Dù một trăm roi có thể lấy đi nửa mạng, nhưng ít nhất vẫn còn sống.

Ở một bên khác, khi Cảnh Trường Tễ gần đến Nhất Phẩm Trai, hắn không lập tức xuống xe ngựa.

Hắn vén rèm xe một góc, đưa cho thuộc hạ một mảnh bạc vụn để mua một chiếc mặt nạ nửa mặt chất liệu khá tốt.

Đội mũ rộng vành vào Nhất Phẩm Trai không thích hợp, nhưng hắn không muốn lộ diện để tránh bị nhận ra.

Mấy năm nay, hắn ở Biện Kinh rất nổi danh, cùng thêm vài tên công tử bột nổi tiếng khác ở Biện Kinh, không ít người đã gặp hắn, cũng biết rõ thân phận của hắn.

Hiện tại, hắn là một trong những nghi phạm gϊếŧ Hoắc Nhị, xuất hiện ở Nhất Phẩm Trai sẽ dễ gây chú ý, báo lên hoàng cung, Vệ Ân có quản hay không là một chuyện, Hoắc gia chắc chắn sẽ không bỏ qua. Hắn vốn đã không có nhiều thời gian, không muốn gây thêm phiền phức.

Cảnh Trường Tễ là khách quen của Nhất Phẩm Trai, theo lý thì tiểu nhị và những người khác khi hắn vào sẽ nhận ra ngay, nhưng lúc này nửa khuôn mặt bị che, cộng thêm phong thái toát ra hoàn toàn khác biệt so với lúc mười bảy, mười tám tuổi, nên không ai nhận ra hắn.

Chưởng quầy và tiểu nhị chỉ cảm thấy vị công tử trẻ này có vẻ quen thuộc, nhưng khi lén nhìn thì lại chạm phải ánh mắt sâu thẳm và lạnh lẽo như giếng cổ của Cảnh Trường Tễ, lập tức tránh đi, không dám nhìn lâu. Sự áp bức từ kẻ có quyền có thế khiến họ hiểu rằng đây là người không dễ chọc vào.

Cảnh Trường Tễ mang theo hai thị vệ lên lầu hai, hắn không chọn phòng riêng mà ngồi ở góc lầu hai, lặng lẽ lắng nghe thực khách xung quanh.

Khi tiểu nhị đến gần, hắn hạ giọng nói, nghe như một công tử tầm hai mươi tuổi, càng khiến tiểu nhị không nghĩ đến Cảnh Trường Tễ.

Cảnh Trường Tễ một hơi gọi năm, sáu món đặc sản nổi tiếng, khiến mắt tiểu nhị sáng lên, càng thêm nhiệt tình với hắn.

Khi tiểu nhị chuẩn bị rời đi, Cảnh Trường Tễ lấy ra một mảnh bạc vụn, hạ giọng: “Muốn nhờ tiểu huynh đệ hỏi thăm chút việc, có tiện không?”

Tiểu nhị do dự một chút, lách người che mắt người khác, lén thu mảnh bạc vào: “Vị đại gia muốn hỏi thăm chuyện gì?”

Cảnh Trường Tễ nghe vậy trước tiên thở dài, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Ta họ Từ, từ bên ngoài kinh thành đến, là để tìm muội muội bỏ nhà ra đi. Nàng mấy tháng trước nói đến kinh thành du ngoạn, ban đầu vẫn có thư từ qua lại, nhưng ba tháng trước thì thư tín đứt đoạn. Muội muội ta dung mạo tuyệt sắc, lại chỉ mang theo một nha hoàn, giả nam trang một mình lên kinh thành, ta sợ nàng gặp chuyện chẳng lành nên mới vội vã lên đường đến đây. Nhưng trên đường đi, cũng tầm một tháng trước, lại nhận được thư, nói là đã tìm được người nàng ái mộ, nguyện làm thϊếp, nhưng không nói tên họ nhà chồng. Nhà họ Từ ta tuy là nhà buôn, nhưng cũng khá giả, nữ nhi chính thất sao có thể làm thϊếp người ta? Ta đến tìm nàng về, dù thực sự đã tự ý gả làm thϊếp, cũng phải xem xem có phải là nhà tử tế không, cũng thêm một phần của hồi môn, để nàng có chỗ dựa nơi nhà chồng.”

Tiểu nhị nghe phần đầu thì nhíu mày, nghe phần sau thì cảnh giác trong mắt giảm đi chút ít, thêm vào một hai phần đồng cảm.

Hai ngày nay, chuyện Hoắc gia nhị công tử bị gϊếŧ rùm beng khắp nơi, mà Hoắc nhị công tử lại là khách quen của Nhất Phẩm Trai, tiểu nhị đương nhiên nhận ra.

Đặc biệt là Hoắc nhị công tử háo sắc, đi đâu cũng muốn trở thành trung tâm, thường hay lớn tiếng bàn luận, nhất là chuyện hắn lại nạp thêm thϊếp.

Vì thân phận và bối cảnh của Hoắc nhị thiếu gia, không ít người muốn nịnh bợ hắn, nhưng sau lưng lại khinh bỉ, không muốn để người trong nhà dây dưa với hắn.

Hơn nữa, lần cuối cùng Hoắc nhị công tử khoe khoang cũng không xa, khi đó hắn lấy ra miếng ngọc bội quả thực giá trị liên thành, sau đó chưởng quầy còn riêng tư nói một lần, nhà nào có cô nương bị tên này lừa gạt, rõ ràng là nhà buôn giàu có từ nơi khác đến, không biết nước sâu của Hoắc phủ, lại dấn thân vào.

Tiểu nhị lúc đó cũng có mặt, đã thấy rõ miếng ngọc bội kia, trên đó quả thực có chữ “徐”(Từ). Lúc này, nhìn Cảnh Trường Tễ và hai thị vệ của hắn, ánh mắt mang theo vẻ thương cảm.

Hắn vốn không muốn nhiều lời, vì dù sao Hoắc nhị công tử vừa chết, cũng sợ liên lụy vào mình, nhưng lại thấy thương cho cô nương bị lừa gạt kia. Hoắc Nhị vừa chết, những thϊếp thất trong hậu viện của hắn có lẽ sẽ bị trút giận và bán đi.

Cô nương kia còn trẻ, nghe Hoắc nhị công tử nói thì lại là tuyệt sắc, nếu bị bán vào chỗ dơ bẩn, e rằng sẽ hủy hoại cả đời. Giờ đây, huynh trưởng tìm đến, cũng là một cơ hội sống sót, dù làm thϊếp nhưng nếu có thể tìm về đưa khỏi kinh thành, có lẽ sẽ có cơ hội tìm một cuộc hôn nhân tốt hơn.

Tiểu nhị hạ giọng rất thấp: “Chuyện này vị đại gia đừng nói ra là do tiểu nhân nói. Muội muội của ngài chắc là bị nhị công tử của phủ tướng Hoắc lừa làm thϊếp, chỉ là Hoắc nhị công tử sáng sớm hôm qua phát hiện là đã chết, muốn đưa đi e rằng phải tốn chút công sức.”

Cảnh Trường Tễ thay đổi giọng nói: “Lời này thật sao? Nàng thật là hồ đồ quá!”

Tiểu nhị càng thêm cảm thương: “Cũng không trách nàng, cô nương còn trẻ, mà Hoắc Nhị thiếu gia… ai.” Nhưng cuối cùng không dám nói nhiều, vội vàng xuống lầu chuẩn bị đồ ăn.

Cảnh Trường Tễ đợi sau khi tiểu nhị rời đi, thở dài, giọng nói không hề nhỏ: “Hồ đồ, sao nàng lại hồ đồ thế chứ? Với nhan sắc như nàng, dù giả trai cũng dễ bị người khác nhận ra, chắc là bị lừa rồi. Đã đến kinh thành ba tháng, thế này…” Lời hắn nói không rõ ràng, vì giọng điệu lo lắng, lại buồn bã hối hận, khiến khách trên lầu hai liên tục nhìn sang.

Những lời của Cảnh Trường Tễ tuy không tiết lộ quá nhiều, nhưng lại có vài điểm đáng nhớ: cô nương dung mạo không tầm thường, giả trai, đến kinh thành ba tháng.

Hứa Xuân Sinh nói cô nương mà Hoắc nhị công tử khoe khoang đã tặng hắn một miếng ngọc bội có chữ “徐”(Từ), dung mạo xinh đẹp, đến từ ngoài kinh thành nhưng cam tâm làm thϊếp cho hắn. Lời này nghe sao cũng thấy là Hoắc Nhị nói khoác.

Theo sự hiểu biết của Cảnh Trường Tễ về Hoắc Nhị, cô nương kia rất có khả năng là bị hắn lừa gạt, hoặc bị hắn bắt về Hoắc phủ.

Vì là người từ ngoài kinh thành đến, nên lâu như vậy mà ngay cả Hứa Xuân Sinh, kẻ theo chân cũng không thấy có động tĩnh gì, tức là không có ai đến tìm.

Một cô nương như vậy đến kinh thành, hoặc là tìm người hoặc là thăm thân nhân.

Nếu là trường hợp sau, thì hẳn phải có thư từ liên lạc trước, người chưa đến thì chắc chắn sẽ tìm kiếm, nhưng nghe Hoắc Nhị nói thì không phải vậy, hơn nữa đột nhiên lại bị cấm túc, giữa chừng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, có lẽ liên quan đến cô nương họ Từ này.

Nếu là tìm người, vượt qua ngàn dặm đến đây, nếu thực sự như lời Hoắc Nhị nói dung mạo khuynh thành, e rằng để tránh phiền phức đã giả trai, có lẽ cũng có người nhớ đến cô nương đó.

Cảnh Trường Tễ nhân lúc đồ ăn được mang lên, có ý vô tình nhắc lại vài lần, vốn cũng chỉ là thử vận may không hy vọng nhiều.

Không ngờ sau khi đồ ăn được mang lên, một thanh niên dáng vẻ thư sinh từ góc bàn bước tới, ban đầu còn do dự, nhưng khi thấy bàn đầy đồ ăn ngon, lắc đầu ngạc nhiên về sự hào phóng của vị công tử này: “Vị này... có phải là Từ công tử?”

Cảnh Trường Tễ ngước mắt lên: “Vị công tử đây là?” rồi nhìn thư sinh, mời hắn ta ngồi xuống, thậm chí còn chu đáo rót một ly rượu ngon, “Gặp nhau là duyên, ta kính công tử một chén.”

Thư sinh cuối cùng cũng cười rạng rỡ. Hắn ta bình thường túng thiếu, không có tiền đến Nhất Phẩm Trai, lần này là bạn đồng học mời hắn ta để trả nhân tình, nhưng hai người chỉ gọi hai ba món. Hắn ta tai thính, tự nhiên nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi, nghĩ lại thì nhớ ra mình đã gặp qua cô nương giả nam trang kia.

Uống cạn một ly rượu, hắn ta thoải mái hơn nhiều: “Ta nghe công tử vừa rồi hỏi thăm tiểu nhị, có phải đang tìm một cô nương họ Từ, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, cùng một nha hoàn cũng giả nam, hình như tên là... Thanh Miêu?”

Cảnh Trường Tễ vui mừng hiện rõ trên mặt: “Đúng, là Thanh Miêu. Công tử đã gặp muội muội của ta?”

Thư sinh lại liếc nhìn chai rượu, Cảnh Trường Tễ lập tức rót đầy ly cho hắn ta, hắn ta lại uống cạn rồi nói: “Nói thật, ta đã gặp lệnh muội một lần, là ở ngoài Hồng Minh Thư Viện. À đúng rồi, ta là học sinh của Hồng Minh Thư Viện.”

Cảnh Trường Tễ khen ngợi vài câu, có chút ngạc nhiên, Hồng Minh Thư Viện là thư viện lớn nhất Biện Kinh, người vào đó đều là con cháu thế gia, năm tới rất có hy vọng thi đỗ.

Khen xong, Cảnh Trường Tễ liền đưa câu chuyện trở lại: “Không biết khi đó muội muội của ta đã nói gì? Sao nàng lại đến đó?”

Thư sinh không nghi ngờ gì: “Khi đó ta vừa ra khỏi thư viện, nàng và nha hoàn tới hỏi thăm ta, nói mình đến kinh thành tìm người, nhưng ta nghĩ mãi cũng không nhớ ra thư viện có ai như thế, liền nói cho nàng biết, rồi Từ cô nương liền rời đi.”

Cảnh Trường Tễ tiếp tục hỏi: “Nàng muốn tìm ai? Có lẽ người đó đã gặp qua muội muội ta.”

Thư sinh suy nghĩ kỹ: “Là một người tên Thời Nghĩa Bình, nhưng ta ở thư viện đã lâu, thực sự chưa từng nghe nói có người nào tên Thời Nghĩa Bình, thậm chí họ Thời cũng không biết, nên ta đã trả lời nàng như vậy.”

Cảnh Trường Tễ ghi nhớ cái tên này, thư sinh thấy bạn đồng học gọi cũng đứng dậy, Cảnh Trường Tễ liền gọi tiểu nhị mang thêm vài món. Sau một hồi khách sáo, Cảnh Trường Tễ cúi mắt mời hai thị tùng cùng ăn, sau đó mới rời đi.

Cảnh Trường Tễ suy nghĩ một hồi, trong ký ức của hắn không có ai tên Thời Nghĩa Bình, có lẽ không phải là người hắn quen biết.

Hai thị vệ vốn không muốn ngồi, vì chủ tớ có khác, nhưng Cảnh Trường Tễ chỉ để lại hai món ăn, còn lại đem đến một bàn trống khác, bấy giờ họ mới chịu dùng bữa.

Cảnh Trường Tễ không có khẩu vị, việc chưa rõ ràng làm hắn ăn không ngon, nhưng vẫn cố gắng ăn một ít. Đến lúc sắp rời đi, hắn đã đặt tiền xuống, vừa bước tới cầu thang thì gặp hai công tử trẻ tuổi đang lên lầu.

Hai người dung mạo rất tuấn tú, đặc biệt là người mặc áo gấm màu trăng trắng đi lên trước, mắt lạnh mày thanh, dung nhan tuấn tú, khí chất cao quý, khóe miệng tự nhiên nhếch lên nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Người này nhận ra ánh mắt dò xét, liền ngước mắt lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn lại, quả thực là một gương mặt quen thuộc đối với Cảnh Trường Tễ.

🔥🔥🔥

DỰ ĐOÁN CHƯƠNG SAU:

Theo bạn, gương mặt quen thuộc với thụ đó là ai?

A:Thái tử

B: Vệ Ân

C: Tri kỉ của thụ

D: Kẻ thù của thụ

Các bạn thử đoán xem ý nào đúng nhất nhé. 😘