Vương Tử Giả Phải Chạy Trốn!

Chương 21: Bực Bội

Khi Arthur bước vào phòng tắm, Ý Hiên nhanh chóng theo sau.

Căn phòng tắm được thiết kế với sự sang trọng, với một bồn tắm lớn bằng đá cẩm thạch nằm giữa, nước ấm đã được chuẩn bị sẵn và hương thảo dược nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.

Những ánh nến lung linh khắp phòng tạo ra một bầu không khí êm dịu, thư thái.

Arthur không nói gì, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu cho Ý Hiên. Cậu nhanh chóng tiến tới giúp anh ta cởi bỏ bộ y phục luyện kiếm ướt đẫm mồ hôi.

Thật là lạ lẫm, hồi xưa cậu là nhị vương tử còn chẳng tiếp xúc với anh ấy gần gũi như này.

Khi đôi tay Ý Hiên chạm vào lớp vải dính chặt vào cơ thể cường tráng của Arthur, cậu phải tự nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh.

Nhưng động tác của Ý Hiên lại rất vụng về, cậu cũng chẳng biết làm sao cho đúng.

Arthur đứng yên lặng, ánh mắt chăm chú vào Ý Hiên nhưng không nói gì.

Cái nhìn của anh khiến cậu lúng túng hơn bao giờ hết.

“Ngươi thật sự tự kiếm sống với cái đôi tay vụng về này sao?”

Biết ngay sẽ bị hỏi mà…

Cậu bịa thôi, chứ trước giờ có làm mấy cái việc này bao giờ đâu.

“Thần xin lỗi điện hạ, thần sẽ cố gắng làm tốt hơn ạ.”

Khi lớp vải cuối cùng được gỡ bỏ, Ý Hiên khẽ thở phào và lùi lại một bước chuẩn bị đi ra ngoài thì bị anh kêu lại.

“Đi đâu? Ở lại đây.”

Nghe vậy thì cậu cũng rón rén lại gần.

“Đi lại gần hơn.” Arthur ra lệnh.

Arthur đột ngột túm lấy cổ tay cậu rồi kéo mạnh xuống bồn tắm, nhấn chìm cậu trong nước.

Cậu bị kéo xuống thì muốn ngoi lên thì tay Arthur lại chặn đầu t xuống nước không cho cậu ngoi lên.

Từng giọt nước lạnh buốt xâm nhập vào mũi và miệng, làm cậu gần như không thở nổi.

!!!

Anh ấy muốn gϊếŧ mình sao??

Cậu cố gắng vùng vẫy để ngoi lên nhưng lại không đấu lại sức của anh.

Khi gần như tắt thở thì bàn tay ấy lại nắm đầu cậu lôi lên khỏi mặt nước.

Khí oxy tràn vào phổi khiến Ý Hiên cảm thấy như được hồi sinh.

Cậu ho sặc sụa, nước từ miệng và mũi văng ra ngoài, đồng thời cảm nhận được cơn đau thắt ở l*иg ngực vì thiếu không khí.

Khiến mái tóc cậu ước sũng và rối bù, gương mặt ửng hồng vì thiếu không khí, nước mắt chảy dài trên má trông cực kì đáng thương.

Cậu mở to đôi mắt hoảng loạn, nhìn chằm chằm vào gương mặt không mảy may một chút cảm xúc. của Arthur

“Ngươi đúng là nói dối không chớp mắt nhỉ.”

“Một kẻ mới vào cung như ngươi sao có thể biết chính xác nhà giam ở đâu trong thời gian ngắn như vậy chứ? Nhưng ngươi cũng ngu ngốc thật, tay chân thì vụng về chẳng làm gì ra hồn, không biết kẻ nào ngu ngốc đến mức sai khiến ngươi tiếp cận ta chứ?”

Ý Hiên vẫn ho sặc sụa, vươn tay ra để bám vào thành bồn tắm, nhưng mọi động tác của cậu đều bị cảm giác đau đớn và hụt hơi làm cho khó khăn.

“Thần không phải…”

Cậu chưa kịp nói xong thì Arthur ném cậu sang một bên.

“Kẻ đứng sau ngươi cũng may mắn thật, chọn đúng một kẻ khiến ta không nỡ nào ra tay vì ngươi cho ta một cảm giác giống người đó.”

“Nhưng ngươi còn tỏ vẻ giống em ấy một lần nữa thì mọi chuyện không chỉ dừng lại ở việc này đâu.”

Một lúc lâu sau, Arthur quay lưng rời khỏi bồn tắm, để Ý Hiên nằm đó.

Ý Hiên nằm gục trong nhà tắm, cơ thể cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng, tâm trạng tràn ngập sự bực bội và hoang mang.

Cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở, cảm giác như mình sắp phát điên vì sự hành hạ vô lý vừa trải qua.

Moẹ phát điên cái gì vậy!!?

Sao tên khốn này khó hầu hạ thế! Cậu còn chưa hiểu cái mẹ gì bị nhấn xuống nước rồi.

Tâm trạng kiểu gì thất thường vậy!!!

Arthur trong ký ức cậu có như thế này đâu? Nếu cậu còn ở lại đây chắc bị tên khốn này hành cho tới chết quá.

Cậu bực bội lê cái thân ướt nhẹp ra khỏi đây.

“Moé thôi trốn mẹ luôn đi.”

Cậu còn ở đây nữa chắc phát điên luôn quá.

Arthur sau khi rời khỏi phòng tắm đến văn phòng, bực bội đến mức gần như không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình.

Khi tiếp xúc gần với tên hầu đó hắn không thể nào không ngừng nghĩ về Ý Hiên.

Nỗi đau cứ thế phơi bày ra một lần nữa cuối cùng hắn không chịu được mà trở nên hung hăn.

Arthur trở nên gắt gỏng ném mạnh một cái ly vào tường, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh. Hắn không thể chịu nổi việc phải đối diện với những cảm xúc này, đặc biệt khi chúng quá mạnh mẽ và không thể lý giải. Hắn cố gắng kiềm chế sự giận dữ của mình, nhưng cuối cùng không chịu nổi mà trở nên hung hãn, đấm mạnh vào bàn khiến đồ đạc trên đó rơi rớt xuống nền.

Khiến người hầu vô báo tin mà sợ hãi không dám nhúc nhích.

“Dọn dẹp hết đống này đi và báo tiểu công tước Lục Phong hãy tới văn phòng thái tử gặp ta.”