Khi Lục Phong bước vào thì thấy Arthur ngồi bên bàn làm việc.
Tâm trạng thì có vẻ không được tốt lắm.
Lục Phong cúi đầu chào và bước lại gần, không mất thời gian để bắt đầu báo cáo.
“Tình hình biên giới không ổn. Ma vật ngày càng trở nên thông minh và bắt đầu kết theo đàn để tấn công con người. Đặt biệt có một con ma vật cấp cao chưa ai thấy bao giờ đã điều khiển bọn chúng tấn công một cách có tổ chức.”
Arthur không rời mắt khỏi tài liệu trên bàn, vừa lắng nghe vừa thỉnh thoảng gật đầu. “Ta đã đọc báo cáo của ngươi rồi. Có vấn đề gì khác không?”
Lục Phong có vẻ chần chừ.
“Có một tên trộm bí ẩn đã đột nhập vô doanh trại.”
“Tên trộm?”
“Đúng vậy. Nhưng mà có một điều rất lạ vì thứ hắn trộm lại là Balo của Ý Hiên.”
Arthur nhíu mày, suy nghĩ về mối liên hệ giữa Ý Hiên và vụ trộm.
“Ngươi nói rằng Ý Hiên đã bị nổ chết? Có chắc chắn không?”
“Ta biết ngài sẽ nghĩ tên trộm đó có thể là Ý Hiên nhưng mà…vụ nổ đó không ai có thể trốn thoát được và đích thân thần đã thấy người ấy đã bị nổ chết như thế nào. Thật khó tin nếu nói tên trộm là Ý Hiên.”
Vậy rốt cuộc tên đó lấy balo Ý Hiên để làm gì chứ?
Sau khi báo cáo xong Lục Phong cũng rời văn phòng.
Hắn và Arthur từ nhỏ từng rất thân thiết nhưng từ khi đức vua đính hôn cho hắn và Ý Hiên thì mọi thứ đã thay đổi.
Bởi vì hắn luôn lạnh nhạt với Ý Hiên nên khiến Arthur không vui nên cả hai có nhiều cuộc cãi vã.
Lục Phong chưa tính về vì muốn qua chỗ cung Ý Hiên từng ở một chút.
Dù đã rất nhiều lần đến đây nhưng lúc nào cũng thấy rất phiền nên chẳng quan sát chỗ này nhiều.
Vì là tiểu công tước nên Lục Phong phải học rất nhiều thứ nên thời gian nghỉ ngơi rất ít ỏi nhưng cha lại dùng những thời gian hiếm hoi ấy cho hắn vô hoàng cung hầu hạ vị Nhị vương tử phiền phức này.
Thậm chí khiến hắn phải cạch mặt luôn người bạn thân của mình.
Nhưng Lục Phong không thể làm gì khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của cha mình, dù lòng đầy bất mãn.
Tuy nhiên, giữa những ngày tháng mệt mỏi, Mục Vân đã đến như một ánh sáng trong đêm tối. Mục Vân luôn an ủi hắn khi hắn buồn và quan tâm khi hắn đau khổ. Một người như vậy không phải là đáng trân trọng sao?
Khi Lục Phong đến nơi, ở đây luôn nghe vang vảng tiếng nói tiếng cười của Ý Hiên, bây giờ thì đã trở nên hoang tàn. Bụi phủ kín mọi ngóc ngách, như muốn xóa nhòa mọi dấu vết của một sự sống đã từng ở đây.
Nếu theo đúng nguyên tắc thì Mục Vân phải chuyển vô đây nhưng cậu ấy lại không chịu. Nên hiện tại Mục Vân vẫn ở phủ Công tước.
Và nơi này hoàn toàn bị bỏ trống.
Nhưng khi vào phòng Ý Hiên thì hắn bất ngờ bởi vì nơi không không hề phủ bụi như bên ngoài giống như có người dọn dẹp hằng ngày vậy.
“Ngài tiểu công tước?”
Đằng sau vang lên một tiếng nói, Lục Phong quay đầu lại thì thấy một thị nữ đang bưng chậu rửa định tiến vào phòng.
“Ngươi là ai?”
“Thưa ngài, thần là nữ hầu thân cận của Nhị vương tử.”
Lục Phong mới chợt nhớ, đây chính là người hầu luôn đi theo sau Ý Hiên. Là người duy nhất chịu đựng được cái tính cách ngang ngược vô lý của cậu ta.
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Đương nhiên thần phải ở đây rồi, thần không muốn bỏ mặc nơi này. Nơi đây là nơi ngài ấy từng ở, thần sẽ không rời đi đâu cả.”
Lục Phong nhìn sắc mặt nữ hầu chẳng có chút cảm xúc nào thậm chí đối diện với hắn cũng không hề sợ hãi.
“Ý Hiên chẳng còn là Nhị vương tử nữa, cậu ta đã chết rồi, ngươi nên sớm rời đi đi.”
Nghe xong, hắn thấy ánh mắt nữ hầu bắt đầu thay đổi từ lạnh lùng sang chán ghét.
“Không, ngài ấy chưa chết.”
“Ngươi đừng tự lừa dối mình, cậu ta chết rồi.”
“Ngài biết không? Khi một người chết đi thì người ấy sẽ được tiễn biệt một cách trang trọng và có một đám tang để tưởng nhớ. Nhưng ngài Ý Hiên thì không có bất kì cái gì cả, bởi vì ngài ấy chưa chết mà đúng không?”
“Bởi vì không có cái chết nào trên đời này xứng đáng bị chế giễu hay cười nhạo cả.”
Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt vào mặt hắn.
Ý Hiên ra đi trong cô độc, không một ai thương xót.
Chỉ vì bản thân là đồ giả nên cậu phải chịu đựng những oan nghiệt đến thế sao?
Hắn trước giờ chỉ từng xem Ý Hiên là một kẻ phiền phức chỉ vì…chỉ vì mọi phiền phức đều bắt nguồn từ cậu ta. Nhưng khi suy nghĩ lại thì mọi thứ có thật sự là như vậy không?
Một tiểu công tước bận rộn? Mâu thuẫn với bạn thân? Đó thực sự là do Ý Hiên sao?
Không, đó đều là những lý do hắn tự dựng lên để biện minh cho thái độ của mình.
Hắn đã đổ lỗi cho cậu để che giấu những yếu đuối, những đau khổ của bản thân thời niên thiếu.
Hắn không nghĩ ngợi nhiều mà cứ thế biến cậu thành vật tế thần để trút hết mọi bực tức, hận thù.
Lời nói của người hầu ấy giống như nhát dao tử hình khiến hắn đối diện với cái chết và rồi khi đó mọi thước phim về cuộc đời hắn sẽ chiếu lại một lần nữa trong thời gian ngắn ngủi.
Khi đó Lục Phong mới biết được trong quá khứ bản thân ngu ngốc, ích kỷ đến mức nào.
Tại sao hắn lại nhận ra điều này quá muộn chứ.
Bây giờ người ấy chẳng còn trên cõi đời này nữa rồi.