Khi tạm biệt Layla, cậu cố gắng bình tĩnh lại mà đi về hướng cung điện, nhưng mỗi bước đi như càng nặng nề hơn.
Cậu biết rằng thời gian không còn nhiều, cậu nên chạy ra khỏi đây trước khi mặt nạ hết pin.
Chỉ còn đúng 30 tiếng nữa trước khi mặt nạ này hết pin và mất đi hiệu lực. Nếu điều đó xảy ra, khuôn mặt thật của cậu sẽ bị lộ và mọi nỗ lực của cậu để giữ kín thân phận sẽ tan biến trong chớp mắt.
Khi đang mải suy nghĩ để lập một kế hoạch kỹ càng để vượt qua các chốt canh gác nghiêm ngặt của cung điện, đột nhiên có người kéo cậu lại.
Ý Hiên giật mình, quay đầu lại và thấy một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt cười thân thiện.
Đó là Hạ Viên, trợ lý đáng tin cậy của Hoàng Huynh. Hắn ta đã theo sát anh ấy từ khi còn nhỏ.
"Xin chào, cậu chính là người hầu mới của Hoàng tử phải không?" Hạ Viên hỏi, ánh mắt đảo quanh người Ý Hiên.
Ý Hiên gật đầu, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng. “Vâng, thần là...là…Miên..Miên, thưa ngài.”
Hạ Viên nhìn cậu từ đầu đến chân đánh giá cậu một cách kỹ lưỡng.
“Tốt, rất tốt.”
Hạ Viên nói, môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười.
“Ngài Hoàng Thái Tử có nhắc về cậu, ta thấy làm lạ vì ngài ấy lại tự quyết định người hầu thân cận đúng là chuyện lạ đời lần đầu tôi được chứng kiến.”
“Thần rất vinh dự được phục vụ Hoàng Thái Tử,” cậu đáp lại, giữ giọng điệu tôn kính.
Hạ Viên tiến lại gần hơn, khiến Ý Hiên phải lùi lại một bước.
“Sao trông cậu có vẻ căng thẳng, Miên Miên. Có chuyện gì làm cậu lo lắng sao?”
Hạ Viên hỏi, ánh mắt hắn như muốn thăm dò suy nghĩ của cậu.
Ý Hiên cố gắng giữ bình tĩnh, nở một nụ cười yếu ớt.
“Không có gì đâu ạ. Thần chỉ mới tới cung điện lần đầu, nên vẫn đang quen dần với mọi thứ ở đây ạ.”
Hạ Viên cười nhẹ, nhưng đôi mắt hắn vẫn không rời khỏi Ý Hiên.
“Được rồi, giờ cậu đến cung điện thái tử để phục ngài ấy đi. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, đừng ngại tìm ta nhé. Ta luôn sẵn lòng giúp đỡ ‘người mới’ trong cung điện.”
Ý Hiên cảm thấy có gì đó kì kì trong giọng điệu của Hạ Viên, nhưng cậu lại không dám thể hiện ra bên ngoài.
Sau khi nói xong, Hạ Viên quay lưng và rời đi để lại Ý Hiên đứng đó.
Cậu biết rằng thời gian không còn nhiều, cậu cần phải hành động nhanh chóng và cẩn thận để thoát khỏi cung điện trước khi mặt nạ hết pin.
Ý Hiên hít một hơi sâu, ép bản thân phải bình tĩnh lại. Cậu phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu nhiệm vụ hầu cận trong cung Hoàng Thái Tử.
Đến trước phòng Arthur cậu chần chừ không mở cửa.
Bỗng dưng đằng sau cậu xuất hiện một bóng người.
“Sao không vào đi?”
Ý Hiên giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
Cậu quay lại và thấy Arthur đứng đó, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống gương mặt sắc sảo. Bộ y phục luyện kiếm của anh dính đầy mồ hôi lấm tấm trên cơ bắp cuồn cuộn, áo sơ mi trắng ướt đẫm, phác họa rõ từng đường nét mạnh mẽ của cơ thể.
Ánh mắt của Arthur vẫn sắc bén như mọi khi, nhưng dường như có chút mệt mỏi sau buổi luyện tập căng thẳng.
“Thần... chỉ đang chuẩn bị tinh thần để phục vụ ngài thôi, thưa điện hạ.”
Arthur nhìn cậu một lúc, đôi mắt như muốn xuyên thấu tâm can người khác, rồi nhếch môi một cách khó hiểu.
“Không cần phải quá căng thẳng như vậy.”
Ý Hiên theo chân Arthur bước vào phòng, lòng ngập tràn lo lắng.
Arthur đi thẳng đến chiếc bàn gỗ lớn ở giữa phòng, nơi đã chuẩn bị sẵn các bản đồ và tài liệu.
Anh không ngồi xuống mà đứng dựa vào bàn, mắt không rời Ý Hiên.
“Ta còn chưa hỏi tên ngươi, ngươi tên gì?”
“Dạ thần tên là Miên Miên ạ.”
“Miên miên, ngươi đến từ đâu?”
Ý Hiên cố gắng duy trì vẻ ngoài bình thản, nhưng trong lòng không ngừng lo lắng về những gì sẽ xảy ra nếu Arthur phát hiện ra bí mật của mình.
Cậu đáp nhẹ nhàng, "Thưa điện hạ, thần đến từ một ngôi làng nhỏ ở phía Nam. Cha mẹ thần mất sớm, nên thần đã tìm đến thủ đô để kiếm sống."
Arthur gật đầu, dường như không nghi ngờ gì. "Cuộc sống ở thủ đô chắc hẳn không dễ dàng với một người trẻ như ngươi."
"Vâng, đúng vậy ạ. Nhưng thần may mắn được chọn để phục vụ ngài, đó là một vinh dự lớn lao."
Arthur cười nhẹ, đôi mắt anh ánh lên vẻ thấu hiểu.
"Ngươi không cần phải quá lo lắng. Ta biết rằng sống trong cung điện không hề đơn giản, nhưng ta không phải là một người khó khăn. Chỉ cần ngươi trung thành và tuyệt đối không được giữ bí mật thì ta sẽ không bao giờ làm khó ngươi."
Ý Hiên cúi đầu đáp.
"Thần xin cảm ơn điện hạ. Thần sẽ làm mọi thứ để xứng đáng với sự tin tưởng của ngài."
“Được rồi, phục vụ ta tắm đi.”
Đúng lúc này, Lục Phong từ biên giới trở về bằng phi thuyền đang tiến đến hoàng cung để báo cáo về việc quân cách mạng đến đột kích doanh trại của đế quốc và tên trộm bí ẩn mà binh lính đã báo cáo lại với hắn ta.