Vương Tử Giả Phải Chạy Trốn!

Chương 5: Bất cẩn

Lục Phong từ từ mở mắt, nhận ra mình đang nằm dưới đất. Đầu óc còn quay cuồng vì tác dụng của thuốc mê.

Hắn cố gắng nhớ lại lúc say rượu hắn đã làm gì nhưng lại không thể nhớ gì cả. Ánh mắt Lục Phong đảo quanh lều trại nhìn qua đống đồ đạc thì thấy balo của Ý Hiên đã biến mất.

Hắn sực tỉnh, tìm kiếm khắp lều trại nhưng lại không có.

Bỗng dưng, một binh lính gấp gáp chạy vô.

“Báo cáo! Chúng ta bị tấn công!” Người lính hụt hơi, vẻ mặt hoảng loạn.

Hắn không nghĩ nhiều liền mang đồ bảo hộ và vũ khí chạy ra ngoài.

Sau trận đánh, thì đám quân cách mạng đã bị khống chế hoàn toàn. Nhưng sau khi bị bắt, toàn bộ bọn chúng đều cắn viên thuốc giấu từ trong miệng tự sát.

Lục Phong nhíu mày, suy tư.

Một cuộc tấn công liều lĩnh như vậy, đằng sau chắc chắn còn ẩn chứa một âm mưu gì đó. Tại sao một lực lượng nhỏ bé lại dám đột kích một đội quân chứ?

Khi Lục Phong quay về lại doanh trại để bàn bạc việc này, thì binh lính báo lại Thủ tướng đã dùng dịch chuyển biến mất .

Trong khi đó tại nhà ga, Ý Hiên đang đứng trước ga tàu.

Ban đầu thì cậu tính đi phi thuyền nhưng nghĩ lại cũng phải biết tiết kiệm một chút, số tiền 10.000 đồng vàng mà hệ thống ban thưởng cậu dung để nuôi bản thân tới hết đời dù sao với cái tâm lý một con cá mặn thì cậu cũng chẳng tính tìm công việc nào, cùng lắm kiếm việc nào nhàn nhàn để cho cậu đỡ chán thôi.

Mỗi giây trôi qua, cậu cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến một cuộc sống mới.

Cùng lúc này, ở ga đang chiếu tin tức về Mục Vân, đa số đều khen ngợi cậu ta.

‘Đây mới đúng là vương tử không như kẻ nào mặt dày đi cướp vị trí của vương tử thật suốt bao nhiêu năm.’

Đây cũng là mưu kế của đại công tước, trước khi bại lộ thân phận thì ngài ta đã làm bóng tên tuổi của Mục Vân trước công chúng.

Thay vì một kẻ dân thường không ai biết tới sau một đêm trở thành vương tử thì một người tài sắc vẹn toàn như Mục Vân đã vậy tính cách còn rất tốt thì sẽ dễ dàng thu hút công chúng hơn.

Sự đối lập giữa Mục Vân và một kẻ giả mạo như Ý Hiên càng khiến cho hình ảnh của cậu ta trở nên tỏa sáng hơn bao giờ hết.

Mục tiêu cuối cùng của đại công tước rất rõ ràng đó là đưa Mục Vân lên ngôi vua và loại bỏ Arthur, người đã từng là hoàng huynh của cậu ra khỏi cuộc chơi tranh giành quyền lực và củng cố vị thế của mình.

Haizzz, vai diễn của cậu cũng đã kết thúc cho nên hệ thống cũng không còn tiết lộ những tình tiết sau khi cậu chết nữa.

Cậu cũng chỉ biết rằng tương lai Mục Vân sẽ đứng lêи đỉиɦ cao và sở hữu rất nhiều ông chồng thôi.

“Thông báo, chuyến tàu của Ga E762G chạy từ Đế Tinh đến lục địa Bahar sẽ khởi hành sau 1 tiếng nữa . Kính mong hành khách vui lòng lên tàu để khởi hành.”

Con chip làm giả thân phận của cậu cũng trót lọt khi qua cửa an ninh làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm mà bước lên toa.

Sau 1 tiếng nữa thì cậu sẽ rời xa nơi này rồi.

Một tương lai tươi sáng đang chờ đón cậu ở phía trước. Ý Hiên nhắm mắt tận hưởng từng giây phút cuối cùng tại nơi này, nơi đã từng giam cầm con người cậu suốt những năm tháng dài đằng đẵng.

Nhưng rồi sau 2 tiếng tàu vẫn chưa khởi hành làm Ý Hiên bắt đầu cảm thấy bất an, một dự cảm chẳng lành len lỏi vào tâm trí.

Bỗng nhiên có một nhân viên an ninh bước lên toa cậu đang ngồi thông báo rằng sẽ soát vé và kiểm tra chip thân phận một lần nữa.

Bỗng dưng cậu nổi lên một dự cảm không lành nhưng vẫn đưa con chip cho nhân viên. Mới khi nãy con chip vẫn trót lọt đi qua cửa an ninh thì làm sao bây giờ nhân viên có thể bị phát hiện ra nó là đồ giả được chứ?

Nhân viên chìa tay ra trả chip lại cho cậu.

“Của ngài đây ạ.”

Khi cậu chìa tay ra định nhận lại thì tên nhân viên ấy nhanh như chớp rút ra một chiếc còng tay và khóa chặt cổ tay Ý Hiên. Cậu bị kéo lê ra khỏi toa tàu giữa sự ngỡ ngàng của những hành khách khác.

Thao tác của hắn ta nhanh đến mức kinh ngạc!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tên nhân viên đó kéo cậu đi một cách mạnh bạo đến chỗ phòng an ninh ở ga tàu.

Cậu cố gắng giằng ra nhưng rõ ràng như muối đổ bể.

Sao tên này mạnh quá vậy!

Vào trong thì không chỉ cậu bị đưa đến, bên trong còn có 6 người khác cũng đang bị còng tay giống như cậu.

“Thưa ngài chúng tôi đã rà soát lại theo chỉ thị của ngài.”

Một cái cúi đầu cung kính, rồi tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.

Bỗng một người bước vào căn phòng khiến cả lũ sững sờ.

Ánh mắt Ý Hiên mở to, tim đập thình thịch. Người đàn ông ấy... là Đình Nguyên! Không thể nào! Hắn ta không phải đang ở biên giới sao?

Tại sao hắn ta lại đến chỗ này? Rõ ràng cậu đã dùng dịch chuyển để không bị lộ dấu vết cơ mà?

Đôi mắt sắc bén của Đình Nguyên đảo quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Ý Hiên.

Hắn ta bỗng bước tới với nụ cười nham hiểm trên môi.

“Bắt được em rồi.”