Vương Tử Giả Phải Chạy Trốn!

Chương 4: Chạy Trốn

Cậu luồn lách trong doanh trại tìm cửa ra để trốn thoát.

Khi sắp đến được cửa ra thì một luồng sát khí lạnh buốt bao trùm lấy Ý Hiên. Thanh kiếm sáng loáng cắt ngang không khí, chỉ cách cổ cậu một gang tấc.

Khi ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Đình Nghiên với gương mặt lạnh lùng đứng ngay sau cậu.

“Ngươi là kẻ nào? Dám đột nhập vào doanh trại?”

Ý Hiên kinh ngạc đến toát cả mồ hôi, Đình Nguyên chính là kẻ cậu sợ hãi nhất trong đám thích Mục Vân.

Đằng sau vẻ ngoài lịch lãm và điềm tĩnh mà hắn ta thể hiện ra bên ngoài chính là một kẻ tàn nhẫn và xảo quyệt, một kẻ biếи ŧɦái muốn cầm tù thụ chính.

Hắn ta chính là kẻ đứng sau những mưu trò của cậu khi hại Mục Vân. Đình Nguyên giả vờ hợp tác với Ý Hiên để hãm hại Mục Vân nhưng thực chất lại lợi dụng cậu để rồi rồi từng bước chiếm lấy lòng tin của Mục Vân.

Dù Ý Hiên biết rõ rằng Đình Nguyên đang lợi dụng mình và cả gia đình công tước cũng chỉ xem cậu như một quân cờ nhưng cậu vẫn giả vờ như không biết gì cả. Thiết lập nhân vật của cậu là một vị vương tử giả ngu ngốc dễ bị lợi dụng và bản thân chấp nhận đóng vai này một cách hoàn hảo. Cuối cùng, dù chỉ là một quân bài trong tay bọn họ thì cũng không làm cậu bận tâm.

Cứ đi đúng thiết lập mà hệ thống đưa ra thì cậu sẽ sống thôi. Rồi rời xa nơi này đến một chốn thành bình nghỉ dưỡng suốt quãng đời còn lại.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo hằn lên da thịt, một giọt máu đỏ tươi lăn xuống. Đình Nguyên gằn giọng.

“Mau khai ra! Ngươi là kẻ nào?”

Dm đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà!

Thôi cứ bịa đại vậy.

Cậu quay mặt lại dùng khuôn mặt đã thay đổi nhờ ‘kính cải trang’ đối diện với Đình Nguyên.

“Thưa ngài thủ tướng, tôi là thủ hạ của tiểu công tước Lục Phong, đang làm nhiệm vụ mật theo lệnh của ngài ấy.”

Đình Nguyên sững sờ một thoáng, vẻ mặt hắn ta trở nên phức tạp. Lợi dụng sơ hở Ý Hiên nhanh như chớp tung một cú đá vào tay hắn đánh rơi thanh kiếm, rồi bỏ chạy thục mạng.

Má ơi! Cậu không muốn bị tên khốn này bắt lại đâu!

Đình Nguyên bỗng chốc bình tĩnh lại thậm chí còn âm trầm hơn hồi nãy, bắt đầu điên cuồng đuổi theo cậu.

Giọng nói này…?

“Đứng lại!”

Đình Nguyên gầm lên giận dữ, đuổi theo Ý Hiên.

Ý Hiên luồn lách chạy hết tốc lực có thể, tim đập thình thịch. Đúng lúc cậu sắp đến được cửa, một nhóm lính gác bất ngờ xuất hiện.

"Bắt lấy hắn!"

Đình Nguyên hét lên.

Ý Hiên hoảng hốt, định quay ra hướng khác bỏ chạy thì một tiếng còi báo động chói tai vang lên. Cánh cửa doanh trại bị phá vỡ, một nhóm người lạ mặt trùm kín mặt ập vào mà không báo trước.

Lợi dụng sự hỗn loạn, Ý Hiên nhanh chóng hòa mình vào đám đông và biến mất.

Đình Nguyên tức giận gầm lên, nhưng đã quá muộn.

Khi chạy trốn cậu thấy được huy hiệu gắn lên áo choàng những đám người xông vô doanh trại.

Là quân cách mạng! Chúng định tấn công doanh trại sao?

Cậu không hề nghe việc hệ thống thông báo về tình tiết này cả? Nhưng cuối cùng Ý Hiên cũng mặc kệ dù sao những việc ở Đế Tinh không còn liên quan gì đến cậu nữa rồi.

Giờ cậu chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

Chạy ra khỏi doanh trại cậu lập tức dùng dịch chuyển xài 1 lần tới Ga E762G, đó chính là ga dẫn đến lục địa Bahar xa xôi cách đây cả hàng vạn km.

Nhưng lạ thật vị Thủ tướng người vốn luôn bình tĩnh, nay lại bộc lộ sự kích động lạ thường khiến cậu không khỏi ngạc nhiên. Đôi mắt hắn ta nheo lại đầy vẻ giận dữ, giọng nói trở nên sắc bén và gằn giọng, hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh thường ngày.