Vương Tử Giả Phải Chạy Trốn!

Chương 6: Theo Tôi Về Nhà

Ý Hiên hoang man đến cực độ.

Bắt ai? Bắt cậu tới tư cách là một tên trộm hay là…?

Hiện tại thì cậu ngồi đối diện Đình Nguyên trên chiếc phi thuyền đang lao vun vυ't về thủ đô.

Trái ngược với lúc nãy, nụ cười của Đình Nguyên càng lúc càng rõ nét, như thể hắn ta đang tận hưởng sự hoảng loạn của Ý Hiên, khiến cậu nổi hết cả da gà.

“Thưa ngài, tôi…”

“Tôi khá ấn tượng đấy, Ý Hiên à.” Đình Nguyên cắt ngang.

Một cơn sóng lạnh chạy dọc sống lưng Ý Hiên. Hắn ta... hắn ta biết hết rồi!

“ Từ doanh trại tôi thấy vụ nổ đó kinh hoàng đến mức tôi không thể tưởng tượng nổi ai có thể sống sót khi dính phải nó. Dàn dựng cái chết rất hoành tráng và tinh vi nhưng kế hoạch trốn thoát của em thì đơn giản đến mức khiến tôi phải bật cười.”

“Em đã cẩn thận chôn chiếc balo chứa đầy công cụ trốn thoát ngay trong lều của mình, rồi diễn một vở kịch giả chết. Em nghĩ chỉ bằng vậy là có thể lừa được tôi?”

Ý Hiên á khẩu không phản bác được.

Thật ra ban đầu phản ứng của hắn giống với của Lục Phong, khi thấy được danh sách báo tử của binh lính có tên của Ý Hiên trong đó làm hắn sốc cực kì.

Nhưng khi tìm thấy chiếc balo, một niềm nghi ngờ đã nhen nhóm trong lòng hắn. Nên hắn đưa ra kết luận là cậu chỉ giả chết để trốn thoát thôi.

Đến tận nơi chiến trường, chứng kiến những xác chết ngổn ngang, Đình Nguyên đã tìm thấy dấu vết DNA của Ý Hiên lẫn với xác một con quái vật bị biến dạng đến mức khó nhận ra.

Gió hú gào giữa những đống đổ nát, những xác chết lạnh lẽo như đang kể một câu chuyện kinh hoàng.

Đình Nguyên sững sờ. Anh không thể tin vào mắt mình.

Ý Hiên... sao có thể chết được?

Vạn nhất, hắn ta không thể ngờ rằng Ý Hiên lại tái sinh từ cái xác nát bét đó, dù sao nghe thôi cũng đã khó tin rồi.

Tên thủ tướng này nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào cậu như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Ý Hiên rùng mình, cảm giác như bị một con thú hoang rình rập.

“Tên đáng ghét kia mau thả ta ra mau!”

Với vẻ mặt đầy kiêu căng cậu hét lên, giọng nói vang vọng khắp căn phòng. Dường như chục năm diễn xuất một vai đã ngấm sâu vào máu thịt, khiến cậu trở nên quá quen thuộc với bản thân như vậy.

“Hừ! Trước kia bổn vương tử tin tưởng ngươi như vậy mà ngươi lại dám phản bội ta! Sao hả? Giờ muốn bắt ta vô tù lần nữa sao?”

Đình Nguyên vẫn mỉm cười ôn nhu với Ý Hiên.

“Sao có thể, tôi chỉ đưa em về biệt phủ của tôi thôi.”

“Đừng hòng lừa ta!!!” Ý Hiên hét lên và giơ súng mà cậu trộm được hồi còn ở doanh trại chỉa thẳng vào đầu Đình Nguyên.

Đình Nguyên vẫn giữ nụ cười nhạt, nhưng đôi mắt hắn lại lạnh lẽo đến rợn người. Hắn từ từ tiến lại gần Ý Hiên, giọng nói trầm thấp:

"Không cần phải căng thẳng thế đâu, em à."

Ý Hiên lùi lại một bước, súng vẫn chĩa thẳng vào đầu Đình Nguyên.

Đình Nguyên nhếch mép cười.

"Em nghĩ tôi sẽ làm gì em?" Hắn đưa tay ra, chậm rãi chạm vào nòng súng.

"Một khẩu súng trong tay một đứa trẻ con, thật là nguy hiểm."

Đình Nguyên nhanh như chớp, một tay túm lấy cổ tay Ý Hiên, tay kia giật mạnh khẩu súng ra khỏi tay cậu, nòng súng lạnh ngắt chạm vào thái dương Ý Hiên. Cậu bị ép chặt vào bức tường lạnh lẽo, hơi thở gấp gáp. Ánh mắt hai người giao nhau, một bên là sự sợ hãi tột cùng, một bên là sự lạnh lùng đến đáng sợ.

Căn phòng tối sầm lại, chỉ còn ánh đèn hắt ra từ một góc, tạo thành những vệt sáng loang lồ trên tường. Tiếng tim đập thình thịch của Ý Hiên vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

"Em không cần lo những việc khác, chỉ cần theo tôi về là được.”