[Ha...] Con mèo trên vai hắn vẫn đang giận dữ với người lính gác cổng đã lấy thêm phí vào thành, [Diêm vương thì dễ chọc, tiểu quỷ khó chơi!]
[Ừ, có vẻ như đẹp trai không giúp ta tiết kiệm được tiền.] Hứa Nguyện nhìn thành thị náo nhiệt trước mặt rồi mỉm cười.
Hệ thống thu hồi ánh mắt, tiếp tục bịt mũi nói: [Nhưng ta vẫn cảm thấy tức giận!]
Không ai có thể chiếm tiện nghi của Miêu miêu chứ đừng nói đến ký chủ mà Miêu miêu mang đến.
[Đừng tức giận, ít nhất chúng ta cũng có hai người vào.] Hứa Nguyện nắm chặt vành mũ nhìn cách phân bố cửa sổ tầng hai hai bên đường, cẩn thận tiến về phía trước để tránh gặp phải “đầm lầy” hay “quà” từ trên trời rơi xuống, cũng chính là nguồn tạo ra mùi hôi thúi chính của thành này, thậm chí còn tệ hơn cả giếng sâu kia.
[Không được, cứ tiếp tục như thế này ta sẽ ngất xỉu mất, ký chủ ngươi cố lên.] Con mèo nhỏ nằm trên vai choáng váng, biến thành những điểm sáng nhỏ trong không trung, biến mất khỏi vai Hứa Nguyện.
Nói như nào đi nữa ký chủ chính là ký chủ, còn nó chỉ có thể hoạt động như một hệ thống, quả nhiên, cảnh giới có khác biệt.
Bước chân của Hứa Nguyện đột nhiên ngừng lại trong chốc lát, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng đi qua khu dân cư và dừng lại trước một tiệm bánh mì, khi ngửi thấy mùi thơm của bột mì, hắn thở dốc một lúc.
[Ký chủ, về sau ngươi có muốn sống ở thành thị này luôn không?] Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu hắn.
Nó đã lên kế hoạch sống lâu dài trong không gian hệ thống nếu ký chủ chọn thành thị, bởi vì mèo là loài ưa thích sạch sẽ, mà mỗi một phần môi trường ở đây đều ô nhiễm, sẽ gây nhiễm bẩn da lông Miêu miêu.
[Không.] Hứa Nguyện đi đến tiệm bánh và đưa ra câu trả lời rất chắc chắn.
“Xin chào quý khách, quý khách muốn gọi món gì?” Ông chủ ngồi trong cửa hàng nhìn thấy có người tới, nồng nhiệt chào đón: “Hôm nay chúng tôi có phô mai tươi và mẻ bánh mì mới nướng, nếu dùng kèm với rượu mạch nha độc quyền hẳn là tuyệt vời.”
“Tôi muốn một miếng bánh mì lúa mạch đen.” Hứa Nguyện mỉm cười nói.
“Được rồi, hai đồng tiền, đợi một chút.” Nụ cười trên mặt ông chủ biến mất, quay người đi lấy bánh mì lúa mạch đen.
“Tôi sẵn sàng trả thêm một đồng, xin đừng lấp đầy bánh mì bằng cát hoặc mạng nhện.” Hứa Nguyện cười nói.
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng ông chủ đang cắt bánh dừng lại một chút, sau đó đem bánh mì đưa tới cười nói: “Sao có thể được? Ai lại làm chuyện như vậy? Chúng tôi đều là những người làm ăn lương thiện. Bánh mì của anh đây, xin vui lòng cầm nó.”
Tuy là người xứ khác nhưng thoạt nhìn cũng không có nghèo kiết hủ lậu như vậy, đầu óc cũng không trống rỗng như con mồi trong thòng lọng.
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện trả ba đồng và nhận lấy bánh mì.
“Chỉ ăn bánh mì thôi thì quá khô rồi. Anh có cần chút rượu mạch nha không? Trên phố này rượu của chúng tôi là ngon nhất.” Ông chủ theo bản năng nói tiếp một câu.
“Cảm ơn lòng tốt của ông chủ, không cần đâu.” Hứa Nguyện cầm lấy bánh mì rời đi, cho vào miệng nhai, bù đắp cho cái bụng có phần trống rỗng.
[Ký chủ, mùi vị thế nào?] Hệ thống tò mò hỏi.
Mặc dù trông nó có màu đen nhưng ít nhất nó trông có vẻ mịn màng.
[Hơi tệ một chút.] Hứa nguyện nếm thử vị khô chát rồi nói.
Tuy ông chủ tiệm bánh tuy không phải người tốt bụng nhưng ít nhất ông ta cũng không nói dối một điều, đó là nó thực sự quá khô khan.
Vừa nói, hắn vừa ăn hết miếng bánh mì này đến miếng bánh mì khác.
Hệ thống thầm nghĩ, có lẽ cũng không tệ đến thế, ít nhất cũng không tệ đến mức ký chủ khó nuốt: [Ký chủ, ta có thể nếm thử một chút không?]
[Đương nhiên.] Hứa Nguyện xé một miếng nhỏ ở đầu chiếc bánh mì và đưa cho con mèo lại xuất hiện trên vai hắn.
Mặc dù có rất nhiều người qua đường và rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào Hứa Nguyện, nhưng cơn đói cũng đủ khiến nhiều người bước đi vội vã, không có quá nhiều thời gian để chú ý đến vẻ ngoài của một người nổi bật như thế nào, đồng thời, bọn họ cũng phải cẩn thận không để ông chủ thêm thứ không nên có vào đồ ăn của mình, đồng thời vô thức chú ý đến những “món quà” cũng có thể xuất hiện ở khu bánh mì.
Tìm được trong nháy mắt tầm mắt góc chết cũng không khó, miếng bánh mì nhỏ đã được móng vuốt móc vào miệng con mèo, bất quá, trong giây lát nó liền nhổ ra ngay.
[Phi, phi, phi!] Con mèo trên vai toàn thân đầy lông, muốn nói chuyện, nhưng hương vị chua chát trong miệng khiến nó không ngừng nôn khan.
[Ta chưa bao giờ ăn qua thứ gì mà khó ăn đến thế!]
[Ôi Chúa ơi, đây đơn giản là một sự trừng phạt đối với vị giác của ta, ta thà ăn đất còn hơn nếm thử lại món ăn đó!]
Con mèo nhỏ xinh đẹp nhảy qua nhảy lại trên vai hắn, liên tục nói rằng nó đã bị đối xử tàn nhẫn như thế nào, tuy nhiên, khi nó quay lại, thứ nó nhìn thấy là chiếc bánh mì đã gần như bị ký chủ ăn hết: [Ký chủ, sao ngươi còn có thể ăn nó? ! Ngươi không có cảm giác sao?!]
[Đừng lãng phí thức ăn.] Hứa Nguyện nhét miếng cuối cùng vào miệng và nói: [Ít nhất thì nó cũng sạch.]
[Ồ...] Hệ thống ồ một tiếng, dừng động tác dựng tóc gáy, ngồi xổm xuống.
Về cơ bản nó khác hẳn với khả năng chịu đựng của ký chủ, có lẽ mùi vị của hệ thống cũng khác, tuy miếng bánh mì này không tệ chút nào, nhưng kinh khủng, ký chủ chắc chắn không phải cố ý làm vậy.
Xét cho cùng, khứu giác của miêu miêu hệ thống mạnh hơn nhiều so với con người, khả năng vị giác cũng không đồng dạng.