Leo từ đáy hang lên khó hơn trượt xuống, thậm chí dây còn căng hơn khi đi xuống.
Hệ thống đánh giá lực, xác định nếu ký chủ lấy một bao đầy tiền đồng thì việc dây thừng bị đứt giữa chừng không phải là không thể.
Đến cuối sợi dây, Hứa Nguyện nắm lấy cành cây, trèo lên, sau khi ngồi vững vàng, hắn cởi bỏ sợi dây thừng quanh eo và cái cây, rồi leo xuống theo những cái rễ cây quấn quanh gốc.
[Ký chủ, chúng ta nên làm gì với con chó bị trói?] Hệ thống suy tư nói.
Tuy chó mèo thường xuyên oan gia ngõ hẹp, nhưng bị trói chắc hẳn rất khó chịu, với lại người sau dễ dàng hưởng lợi.
[Nếu nó vùng vẫy một lúc, sợi dây sẽ đứt.] Hứa Nguyện cầm sợi dây thừng và cuộn nó lại, [Hoặc chờ chủ nhân của hộp bật lửa triệu hoán, nó sẽ được cởi dây ra.]
[Vậy thì hắn không phải sẽ phát hiện có người đã tới nơi này sao?] Hệ thống có chút lo lắng.
Ngay cả người thân cũng có thể bắt đầu tranh cãi về việc phát hiện ra kho báu chứ chưa nói đến người xa lạ.
[Không thành vấn đề, thời đại này không có camera giám sát.] Hứa Nguyện khoác sợi dây thừng lên vai, cười nói, hắn nhặt đầu phù thủy bị lá rụng rơi trên mặt đất, đặt cùng với xương vào một cái hố không bằng phẳng, dùng lá che lại rồi chôn trong đất.
Theo dấu vết để lại trên cây, lần trước có người tiến vào cũng không quá ba ngày, mặc dù xương của phù thủy đã biến thành xương trắng, nhưng chúng không phải được hình thành một cách tự nhiên, có thể là do những động vật ăn xác thối gây ra.
Hứa Nguyện đứng dậy, bước ra khỏi khu rừng yên tĩnh, đi dọc theo con đường có ánh mặt trời có chút chói mắt.
Thành thị cách đây không xa, nhưng trong miệng mọi người, đây là khu rừng nơi phù thủy sinh sống, bọn họ đại diện cho cái ác và ma quỷ trong thời đại này, rất ít có người nguyện ý tới gần, người lính đi ngang qua đây vì đã nghỉ hưu và trở về nhà, nhưng bây giờ hắn không cần phải quay lại nữa.
Những ngôi làng nhỏ thiếu những nơi có thể tiêu tiền vàng, ngay cả việc mua một số vật liệu may mặc quần áo cũng khó khăn, nếu muốn có một cuộc sống tốt hơn, việc quay trở lại thành thị là một lựa chọn tốt nhất.
Đi dọc theo con đường đầy ổ gà và cỏ dại, khi có thể nhìn thấy bức tường thành, con đường rộng hơn một chút, nhưng vẫn là con đường đầy ổ gà, móng ngựa cùng dấu chân, cho đến khi đến gần hơn, bức tường thành cao chót vót, sừng sững, con kênh hào bảo vệ thành chảy quanh, có thể nhìn thấy những người lính canh giữ cổng thành, con đường được trải sỏi đá, có nhiều người xung quanh nhưng cũng đồng thời mùi hôi cũng trở nên rất phức tạp.
Con mèo trắng mềm mại nằm trên vai dùng lòng bàn chân ấn vào mũi, Hứa Nguyện liếc nhìn mặt nước trong kênh hào, dùng ngón tay chạm nhẹ vào mũi rồi đứng ở cuối hàng.
Hàng người không dài nhưng yêu cầu giao nộp một ít phí khi ra, vào thành, điều này khiến thời gian chờ đợi lâu hơn một chút.
Xếp hàng chờ thật nhàm chán, nhất là khi phải trả tiền ở cuối hàng, đủ để những người xếp hàng tìm thấy điều gì đó thú vị để thảo luận, nhưng lần này là một anh chàng đặc biệt cao và đẹp trai đang đứng xếp hàng.
“Đó là quý tộc cao quý sao?” Ánh mắt đánh giá rơi trên người Hứa Nguyện, nhưng nhanh chóng thu hồi lại, trầm giọng hỏi đồng bạn.
“Không phải, quý tộc cao quý trong thành này đều mặc quần áo rất trân quý.” Người đồng bạn của hắn cũng nhỏ giọng nói: “Trên đó sẽ có hoa văn rất đẹp, không biết giá bao nhiêu tiền vàng. Còn người đó hẳn là...”
Người đàn ông kéo dây gùi, nhìn trên người Hứa Nguyện và đoán: “Có lẽ là thợ săn, hơn nữa hôm nay khả năng không thu hoạch được gì.”
Một con dao găm được đeo trên thắt lưng, một sợi dây trên vai, nhưng trên tay cũng không có lấy một con mồi, có khả năng hôm nay bữa trưa cũng không có.
“Hắn sinh ra đã đẹp trai như vậy, nhưng không ngờ hắn không phải là quý tộc.” Một người khác thở dài, “Vậy hắn sẽ kết hôn với một quý tộc sao?”
“Không hẳn, nhưng vẻ ngoài của hắn sẽ làm hài lòng các quý tộc rất nhiều, biết đâu hắn có thể trở thành một trong những người tình nhân của họ…”
“Vậy thì hắn có thể sớm được mặc những bộ quần áo quý giá.”
Những lời nhỏ có thể không phải lúc nào cũng được nghe rõ ràng, nhưng những lời không nghe được sẽ được tóm tắt và truyền tải một cách có hệ thống.
[Ký chủ, bọn họ đang khen ngươi đẹp trai.] Con mèo nhỏ đã chắt lọc câu chuyện.
Hứa Nguyện cười khẽ một chút, ý cười cơ hồ mang theo mặt trời rực rỡ chói mắt, khiến đám binh lính đang thu phí phía trước không khỏi ngẩng đầu lên mấy lần.
“Muốn vào thành phải trả năm đồng.” Người lính vừa nói vừa nhìn người đang đến gần, cảm thấy đây là một chàng trai sắp gặp vận may, bởi vì hắn quả thật có một khuôn mặt rất dễ mến, đủ đẹp trai, nhưng đáng ngạc nhiên là không có chút hung dữ, nếu không có bộ quần áo, trang bị trên người không mới không cũ, thậm chí có người sẽ cho rằng hắn là một quý tộc cải trang thành thường dân, cho dù không phải thì các quý cô cũng sẽ sẵn lòng dừng lại vì hắn.
“Bọn họ đều thu ba đồng.” Hứa Nguyện nhìn những người phía trước đã vào thành.
“Rất tiếc, nhưng giá ở chỗ anh đã tăng lên.” Người lính cười toe toét với nụ cười hơi gian ác.
Những người xếp hàng phía sau thốt lên những tiếng cảm thán, có chút náo động, nhưng nhanh chóng im lặng trước tiếng súng của binh lính.
“Được rồi.” Hứa Nguyện quay đầu nhìn thoáng qua, từ trong tay áo lấy ra thêm hai đồng tiền, đặt chúng trên bàn rồi tiến vào thành.
Người lính chặn đường tránh đường khi con mèo trắng tinh cố gắng cào hắn ta và cười nói: “Làm ơn.”
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện gật đầu, kéo dây lên, bước vào cổng thành.