[Ký chủ định tiếp theo sẽ đi đâu?] Hệ thống quyết định không nghĩ tới cái bánh mì có ngon hay không nữa, bởi vì nó cả đời sẽ không chạm vào đồ ăn trên thế giới này nữa!
[Quán rượu.] Hứa Nguyện nhìn hai bên đường phố, có rất nhiều tiệm bánh và quán rượu bia, càng đi sâu, mùi rượu bia càng nồng nặc, dường như ngay cả không khí cũng đều nhiễm men rượu bia, nhưng nó còn dễ chấp nhận hơn không khí trong khu dân cư.
[Hỏi thông tin?] Hệ thống hưng phấn hỏi.
Sau khi tìm hiểu thông tin, bước tiếp theo là kiếm tiền và phản công, trở thành một quý tộc thực sự và đạt đến đỉnh cao của cuộc đời!
[Khát.] Hứa Nguyện mỉm cười, so sánh quy mô của các quán và số lượng khách, hắn chọn quán trọ đông đúc nhất rồi bước tới.
Hệ thống: [……]
Miêu miêu nằm liệt giữa đường, đánh mất ý chí chiến đấu.
Sống ở thành thị, rượu sạch hơn nước rất nhiều. Ít nhất 99% người dân ở thành thị này nghĩ như vậy.
Chính vì vậy, ngay cả giữa trưa, tầng một của quán trọ này gần như chật kín người.
Có hơn chục chiếc bàn vuông, những vị khách đang ngồi xung quanh, họ có thể quen biết nhau hoặc không, họ là những binh lính mặc áo giáp, hoặc những thường dân mặc đồ dài, hoặc những người lính đánh thuê với bộ áo giáp được chấp vá không biết từ đâu, một đám đông ngồi chung một bàn, trên bàn đặt những chai rượu lớn khiến khu vực này gần như không thể ngửi thấy mùi nào khác ngoài rượu.
“Này, Benson, chúng ta có khách! Tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống đi, anh muốn gì?” Khi Hứa Nguyện bước vào, người phụ nữ đang đặt chai rượu xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thản nhiên quay đầu đi, nhưng ngay sau đó lại nhìn sang, trong mắt có chút sửng sốt cùng kinh ngạc
Khoảnh khắc người phụ nữ dừng lại, âm thanh trong quán rượu lập tức trở nên ồn ào hơn trước.
“Có vẻ như Rowling thích một khuôn mặt như vậy, Benson có thể chỉ muốn đá hắn ta ra ngoài.”
“Hắn quả thực có khuôn mặt rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc thế giới này không quan tâm đến khuôn mặt.”
“Hy vọng Fanny không nhìn thấy hắn, ta ghét loại người này chỉ có bộ dáng bên ngoài.”
“Được rồi, ta biết ngươi đang ghen tị.”
“Đúng là một tên may mắn, thế mà lại có thể tìm được quán trọ này.”
“Im lặng một chút, các ngươi định xé nát nóc nhà ở đây phải không?” Người phụ nữ chống nạnh hét lớn, đi về phía Hứa Nguyên hỏi, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều: “Quý khách, anh muốn ngồi ở đâu?”
“Chỉ cần tìm một góc cho tôi là được.” Hứa Nguyện mỉm cười, nói.
“Được rồi, đợi một chút.” Người phụ nữ quay người, nhìn xung quanh, đi đến một góc của quán, ôm lấy người đàn ông say rượu đang ngủ ở trên bàn, cầm ly rượu lên: “Được rồi, Carter, cốc bia của ngươi đã chạm đáy rồi, muốn ngủ thì về nhà ngủ, hoặc có thể trả tiền để ngủ trên đó.”
Người đàn ông mặt đỏ bừng vì uống rượu, trên người dính không ít bia, hơi lảo đảo muốn kháng cự, nhưng người phụ nữ dễ dàng xốc nửa người nửa đỡ hắn ra khỏi ghế và đặt hắn dựa vào cửa, hắn từ từ nghiêng người ngã xuống đất.
“Mời ngồi.” Người phụ nữ tiện tay lau chùi bàn ghế ở đó, mỉm cười nói với Hứa Nguyện.
“Cảm ơn.” Hứa Nguyện nắm áo choàng che lại túi tiền bên hông, rồi ngồi xuống một chiếc ghế trong góc, trước ánh nhìn soi mói của những người khác.
“Thưa ngài, ngài muốn gọi món gì?” Người phụ nữ nhiệt tình hỏi.
“Một phần bia.” Hứa Nguyện nói.
“Còn gì nữa không?” Người phụ nữ hỏi lại.
“Bia là được.” Hứa Nguyện nói.
Vẻ mặt nhiệt tình của người phụ nữ hơi giảm xuống, đôi mắt cô quét từ chiếc mũ rơm rộng vành hắn đang đội, rồi rơi vào chiếc áo choàng đã sờn một nửa, sau đó cô có chút chán nản xoay người vào trong: “Được rồi, đợi một lát.”
[Cô ấy bây giờ trông như muốn đuổi ký chủ ra ngoài.] Hệ thống nhìn xem biểu tình biến hóa của người phụ nữ rồi nói.
[Có vẻ như vẻ đẹp trai không phổ biến ở thành thị này.] Hứa Nguyện mỉm cười và hạ thấp vành mũ xuống.
Ngoại hình ưu tú có lẽ có thể thu hút được một ít chú ý, nhưng đối với hắn hiện tại, việc thu hút sự chú ý là một vấn đề rắc rối, tất nhiên chỉ là hiện tại thôi.
Phịch một tiếng.
Cốc bia nện xuống bàn khiến mặt bàn rung chuyển, Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đã nện nó xuống trước mặt.
Ánh mắt đối phương nhìn qua mặt hắn, có chút không thiện cảm, như ước gì hắn có thể bốc hơi khỏi chỗ này: “Quý khách, bia của ngài!”
“Cám ơn.” Hứa Nguyện mỉm cười, người đàn ông đứng cạnh bàn khịt mũi rồi quay người rời đi, lúc đi ngang qua bên người phụ nữ đang phục vụ, hôn lên mặt người phụ nữ đó một cái.
Đột nhiên tiếng la hét và tiếng nói đùa vang lên.
Trước khi rời đi, người đàn ông liếc nhìn về hướng Hứa Nguyện và hơi hếch cằm.
Đúng như dự đoán, thật phiền toái, Hứa Nguyện cầm cốc bia trên bàn và nhấp một ngụm, hắn ngạc nhiên khi thấy bia mạch nha ở đây không pha trộn với nước.
“Tên Benson đó chỉ là có chút chiếm hữu Rowling quá mức thôi. Dù sao thì cô ấy cũng là vợ của hắn.” Khi Hứa Nguyện đặt cốc bia xuống, người ngồi đối diện hắn đang vừa ăn đậu vừa nói.
“Tôi biết, tôi chỉ đến đây để uống bia.” Hứa Nguyện mỉm cười.
“Vậy thì anh đã đến đúng nơi rồi, bia của Benson là ngon nhất trong thành này, ngay cả nhà vua cũng khen ngợi bia của hắn.” Người đối diện thấy hắn trả lời lại, lập tức bắt đầu trò chuyện, đẩy đậu đến trước mặt hắn và nói, “Anh có muốn thử một chút không? Chỉ uống bia thôi thì không vui đâu.”
“Cám ơn.” Hứa Nguyện đẩy cốc bia của mình ra xa hơn, vặn một hạt đậu, đưa lên ngửi nhẹ một cái rồi ăn.