Một lát sau, Cảnh Diệc mặt đen trả lại điện thoại.
"Bà ấy đi du lịch ở đâu? Đi với ai?"
Cậu hỏi Chấp Giang nhưng người trả lời lại là cô gái váy xanh.
"Cô Kiều định đi du lịch khắp cả nước, đi với ai thì nói cho cậu cũng không biết. Cậu là ngôi sao lớn, năm nào cũng không về nhà, cũng ít khi gọi điện, cậu biết bà ấy có những người bạn nào không? Tóm lại là bà ấy đi du lịch theo nhóm, rất an toàn, cậu không cần lo lắng."
Không liên lạc được với mẹ cậu, Cảnh Diệc đang phiền lòng, cô gái váy xanh lại còn nói những lời mỉa mai nhưng lời cô nói khiến cậu hơi sửng sốt.
Cô nói đúng...
"Cô rất thân với mẹ tôi sao?"
Cậu chưa từng nghe Kiều Mạch nhắc đến cô gái này.
Nghĩ lại thì, mỗi lần nghĩ đến việc gọi điện cho Kiều Mạch, nghe bà ấy lải nhải, cậu đều nghe tai này ra tai kia.
Cậu cảm thấy hối hận, nhìn cô gái đắc ý, không hiểu sao lại ngứa răng.
Kiều Mạch: "Tôi thân với dì ấy hơn anh nhiều, tôi ở bên dì ấy mỗi ngày, dì ấy nghĩ gì tôi đều biết."
Bây giờ cô muốn nhất chính là không có đứa con trai như cậu!
Cảnh Diệc lại nhìn cô, không trách cô bắt chước mẹ mình giống như vậy.
Cậu ậm ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Tại sao cậu lại có cảm giác mẹ ruột bị cướp mất vậy???
Xe trở nên yên tĩnh.
"Chấp Giang, tìm một chỗ ăn cơm trước đi, tôi đói rồi."
Kiều Mạch cũng không để ý đến cậu, cô thực sự đói rồi, hôm nay chỉ ăn có hai cái bánh mì nhỏ.
Cô ngược lại với người khác, người khác tức giận sẽ no, cô càng tức càng đói.
Chấp Giang hiểu rằng cô đã không định giải thích với Cảnh Diệc nữa.
Chỉ có thể đợi Cảnh Diệc tự mình hiểu ra.
"Về nhà tôi ăn đi, Cảnh Diệc không tiện." Anh nói.
Kiều Mạch tức giận nhưng không bỏ qua vấn đề an toàn của Cảnh Diệc.
Con trai là ngôi sao lớn, làm mẹ đương nhiên sẽ quan tâm đến tin tức của con.
Có lần Cảnh Diệc tự đi ra ngoài ăn cơm bị nhận ra, một đám người vây quanh cậu, suýt nữa xảy ra giẫm đạp, Kiều Mạch xem tin tức mà sợ chết khϊếp, gọi điện cho cậu mấy lần không ai nghe máy, cuối cùng liên lạc được với Hồ Đồng biết không có chuyện gì mới yên tâm.
Chấp Giang sống trong căn hộ cao cấp, thỉnh thoảng Kiều Mạch nấu đồ ăn ngon sẽ mang đến nhưng Cảnh Diệc là lần đầu tiên đến đây, suốt dọc đường cậu vẫn im lặng, cho đến khi thấy cô gái váy xanh quen đường quen lối vào nhà Chấp Giang, cậu mới nhướng mày.
Có lẽ đã hiểu ra điều gì đó, lúc thay giày, cậu nhỏ giọng hỏi Chấp Giang: "Mẹ em tác hợp cho hai người phải không?"
Nghĩ đến việc mẹ cậu tức giận không muốn gặp mình, trong lòng cậu lại khó chịu.
"..."
Biểu cảm của Chấp Giang rất kỳ lạ, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài vỗ vai cậu, cũng không để ý đến cậu nữa, anh lấy gói bánh quy duy nhất trong nhà cho Kiều Mạch lót dạ.
Kiều Mạch mở tủ lạnh, không ngoài dự đoán bên trong trống rỗng.
Sau khi vào nhà, Cảnh Diệc ngồi vào ghế sofa, cầm điện thoại của Chấp Giang gọi lại cho Kiều Mạch, vẫn tắt máy.
Cậu bực bội vuốt tóc.
Thực ra cậu không lo lắng lắm cho sự an toàn của Kiều Mạch, nếu Kiều Mạch không mắc bệnh nặng đó, cậu chưa chắc đã đánh lại được cô.
Tất cả võ công của cậu đều do Kiều Mạch dạy.
Mặc dù đến bây giờ Cảnh Diệc vẫn không biết Kiều Mạch học võ từ đâu, cậu đã hỏi nhiều lần, Kiều Mạch chưa bao giờ nói, chỉ nói với cậu rằng, sau khi học võ, không được ỷ vào mình có võ công mà bắt nạt người khác.