Nếu không cô sẽ đánh gãy chân cậu.
Cảnh Diệc cũng không hỏi nữa.
Mặc dù bây giờ sức khỏe của Kiều Mạch không được như trước nhưng mỗi lần đánh nhau với người khác, tỷ lệ thắng vẫn là 100%.
Vấn đề ở đây là, mười lần đánh nhau thì chín lần cô giúp đỡ người khác.
Mẹ cậu có lẽ vì luyện võ nên có chút nghĩa hiệp, chỉ sợ trong thời gian đi du lịch vì thấy chuyện bất bình mà ra tay khiến mình gặp chuyện.
Giống như lần cứu người nhảy xuống sông.
Đây không phải là lần đầu tiên.
Trước đó còn vì thấy chuyện bất bình mà giúp cảnh sát mai phục kẻ xấu, kết quả là bản thân bị thương phải nhập viện, cũng không xem xem cơ thể mình bây giờ có chịu được giày vò không.
Luôn tự cho mình là thanh niên mà chạy nhảy khắp nơi.
Nói cũng vô dụng, cô hoàn toàn không nghe.
Tiếng động từ nhà bếp truyền đến, cậu dựng tai nghe, cô gái váy xanh rõ ràng đang trách móc anh Ba không ăn cơm tử tế, trong nhà không chuẩn bị rau.
Mặc dù là giọng trách móc nhưng lại đầy quan tâm.
Cậu ngẩng đầu nhìn.
Trai xinh gái đẹp, khung cảnh ấm áp và tươi đẹp.
Không biết tại sao, cậu lại thấy chói mắt, đặc biệt chói mắt.
Cậu đứng dậy định đi qua, đi được hai bước lại dừng lại, nghĩ thầm mình qua đó làm bóng đèn sao.
Cậu bực bội vô cùng, hôm nay không nên về.
Lúc này, Kiều Mạch và Chấp Giang từ nhà bếp đi ra, Chấp Giang nói với cậu: "Chúng ta ra ngoài mua đồ ăn."
Cảnh Diệc vô thức nhìn cô gái bên cạnh, thuận miệng nói: "Làm gì phải phiền phức như vậy, gọi đồ ăn ngoài không phải là được rồi sao."
Kiều Mạch: "Ăn đồ ăn ngoài cái gì, đồ ăn ngoài bẩn chết đi được. Những người bán đồ ăn ngoài kia đều dùng dầu cũ, vệ sinh trong bếp tệ chết đi được, rau cũng không rửa mà cho vào nồi, ăn nhiều những thứ này toàn là hại cho cơ thể..."
Cảnh Diệc: "..."
Quả nhiên là thân với Kiều Mạch, giọng điệu rất giống.
Kiều Mạch và Chấp Giang đến siêu thị trong khu mua đồ ăn, trên đường đi, Chấp Giang nhắc đến Cảnh Diệc, Kiều Mạch vội xua tay: "Đừng nhắc đến thằng nhóc đó, nó tin hay không thì tùy."
Chấp Giang bật cười, cũng không nhắc lại nữa.
Kiều Mạch lập tức vui vẻ.
Mua xong đồ ăn từ siêu thị ra, Chấp Giang nhận được một cuộc điện thoại, có việc gấp phải đến công ty một chuyến.
Kiều Mạch một mình xách đồ ăn về căn hộ.
Trên đường về, nhớ đến chiếc điện thoại hỏng của Cảnh Diệc, cô đã đặt mua một chiếc cùng hiệu trên mạng, yêu cầu bên kia giao gấp.
Nhập mật khẩu, mở cửa, trước tiên Kiều Mạch xách đồ ăn vào bếp cất, đi ra thấy Cảnh Diệc cuộn tròn trên ghế sofa ngủ say.
Cô đến phòng ngủ của Chấp Giang lấy một chiếc chăn nhẹ nhàng đắp lên người Cảnh Diệc.
Cậu về mà cô còn chưa kịp nhìn cậu cho tử tế.
Chỉ biết làm cô tức giận.
Thấy quầng thâm dưới mắt Cảnh Diệc, Kiều Mạch lập tức đau lòng, không nhịn được đưa tay xoa đầu cậu.
Giây tiếp theo, Cảnh Diệc đột ngột mở mắt, thấy Kiều Mạch, đồng tử cậu co lại, trong nháy mắt đã biểu diễn một cú lộn ngược khó nhằn rơi xuống mặt sau ghế sofa.
"Cô làm gì vậy!!!"
Biểu cảm đó, giống như sự trong sạch của cậu bị cô hủy hoại vậy.
"..."
Kiều Mạch hít một hơi thật nhẹ, sự đau lòng gì đó đều biến mất, cô mặt không biểu cảm cầm chiếc chăn ra hiệu cho cậu xem cho rõ.
Ồ.
Hiểu lầm rồi.
Nhưng cô đắp chăn cho cậu là có ý gì?
Chưa kịp để cậu nói gì, cậu thấy cô nở một nụ cười tinh quái với mình: