Xuyên Thư: Mẹ Ruột Siêu Sao Lại Trở Nên Xinh Đẹp Rồi

Chương 14

"Cảnh Diệc! Cậu nghe cho rõ đây! Tôi là mẹ cậu, Kiều Mạch!"

Thân xe như rung lên 2 lần.

Chấp Giang kịp thời vặn mở một chai nước suối đưa cho cô, Kiều Mạch nhận lấy, vừa uống nước hạ hỏa vừa chú ý đến phản ứng của Cảnh Diệc.

Cậu dám nói bậy bạ nữa thì cô sẽ đập vỡ đầu chó của cậu!

Chỉ thấy vẻ mặt của Cảnh Diệc trở nên rất thâm sâu.

Một lát sau, cậu nhắm mắt lại như có điều suy nghĩ, trước tiên nhìn Kiều Mạch một cái, sau đó nhìn Chấp Giang một cái, rồi im lặng.

Chấp Giang thở phào nhẹ nhõm, lần này cho dù Cảnh Diệc không tin thì cũng nên nửa tin nửa ngờ, ít nhất sẽ không làm Kiều Mạch tức giận nữa.

Anh cân nhắc lời lẽ, chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy Cảnh Diệc cười khẩy: "Hóa ra là vậy, ở đây chờ tôi."

Chấp Giang cảm thấy có một dự cảm không lành.

"Nói đi, mẹ tôi trả bao nhiêu tiền để thuê cô?" Cảnh Diệc đánh giá cô gái nhỏ, vừa cười vừa nhếch khóe miệng, ánh mắt không còn vẻ giận dữ như trước: "Diễn xuất cũng khá đấy, tiếng gầm vừa nãy diễn giống mẹ tôi thật."

Cậu đột nhiên nhận ra giọng nói của cô gái nhỏ này có vẻ cũng giống Kiều Mạch.

"???"

Kiều Mạch suýt phun ra một ngụm nước.

Chấp Giang: "..."

Hai người nhìn nhau.

Thực sự bị hành động này của Cảnh Diệc làm cho không biết phải làm sao.

"Anh Ba, không trách trước đây anh hỏi em có nhớ mẹ em hồi trẻ trông như thế nào không, còn nói gì mà phép màu trẻ lại, trải đường cho em ở đây." Cảnh Diệc liếc nhìn Chấp Giang, vẻ mặt như đã nhìn thấu trò hề của các người: "Sáng nay mẹ em tưởng tượng bà ấy trẻ lại xinh đẹp, em bảo bà ấy đừng mơ mộng, làm bà ấy tức giận nên bày ra màn kịch này, muốn xem em bị lừa đúng không? Chắc là có giấu camera ở đây nhỉ."

Bị cậu nói như vậy, nghe có vẻ cũng khá hợp lý.

Kiều Mạch cố nén cười vì tức giận.

Cô ra hiệu cho Chấp Giang đừng lên tiếng, Cảnh Diệc thấy hai người "Liếc mắt đưa tình", rõ ràng là bị cậu vạch trần nên không định diễn nữa.

"Được rồi, mẹ em ở đâu? Bà ấy có ở gần đây không?" Cậu mất kiên nhẫn.

Nghĩ đến chuyện này đều do Kiều Mạch bày ra, thế mà lúc nãy cậu lại không nhận ra, Cảnh Diệc đành phải nuốt hết bực bội vào bụng.

Ai bảo bà ấy là mẹ mình chứ.

Vài giây sau, Kiều Mạch mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Ôi, không ngờ lại không lừa được cậu, thật đáng tiếc."

Cảnh Diệc cạn lời: "Chuyện vô lý như vậy, có ai tin được không?"

Kiều Mạch mím môi, nhìn đứa con trai mù lòa bằng ánh mắt thương yêu, bình tĩnh nói: "Cảnh... Dì ấy không ở đây, bây giờ dì ấy hẳn đã đến sân bay rồi, dì ấy không định gặp cậu, lần nào cậu cũng nói về nhà nhưng cuối cùng đều không về, dì ấy cũng muốn để cậu nếm trải cảm giác không đợi được dì ấy."

Cảnh Diệc cau mày, cậu không mấy tin nhưng nếu Kiều Mạch thực sự làm vậy thì cậu cũng không ngạc nhiên, cậu quay sang hỏi Chấp Giang: "Mẹ em thực sự nói vậy sao?"

"..." Chấp Giang liếc nhìn Kiều Mạch, lặng lẽ phối hợp gật đầu.

Cảnh Diệc cảm thấy không ổn, cậu im lặng hai giây, đưa tay về phía Chấp Giang: "Đưa điện thoại cho em, em gọi cho bà ấy."

Kiều Mạch lấy điện thoại ra nhanh chóng bật chế độ máy bay, gật đầu với Chấp Giang.

Chấp Giang mới đưa điện thoại cho Cảnh Diệc.

Cảnh Diệc không để ý đến sự tương tác của hai người, cậu nhận điện thoại và lập tức gọi cho Kiều Mạch, nghe thấy điện thoại báo hiệu tắt máy, cậu lập tức lẩm bẩm: "Có cần phải tàn nhẫn như vậy không..."