"..."
Chấp Giang nhìn cậu với vẻ khó tả.
Rồi nhìn Kiều Mạch đã tức đến trợn mắt, anh vừa buồn cười vừa tức giận: "Cảnh Diệc, cô ấy thực sự là..."
Cảnh Diệc nhướng mắt, không khách khí ngắt lời anh ta: "Có vấn đề về não đúng không?"
Chấp Giang xoa trán: "..."
Không cứu được rồi.
Cảnh Diệc cau mày.
Hành động của Chấp Giang khiến cậu nghĩ rằng mình có hơi quá lời, dù sao cũng là người của anh Ba, không khác nào trực tiếp đánh vào mặt anh Ba.
Mấy năm nay cậu không về nhà, đều là Chấp Giang giúp cậu chăm sóc Kiều Mạch.
Nếu mẹ cậu biết cậu khiến anh Ba mất mặt, chắc chắn sẽ đánh cậu một trận.
Nghĩ đến đây, Cảnh Diệc định nói gì đó để xoa dịu nhưng lại cảm thấy ánh mắt rực lửa của cô gái kia, khiến cậu cảm thấy trong lòng bực bội.
Cậu chuyển ánh mắt sang, đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Cô nhìn gì thế."
Cô không phải thật sự có vấn đề chứ.
Ánh mắt cậu ít nhiều mang hàm ý như vậy.
Đây là con ruột.
Đây là con ruột.
Đây là con ruột.
Lặp lại ba lần như vậy, Kiều Mạch hít sâu, nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Nhìn anh đẹp trai quá."
Cảnh Diệc sửng sốt.
Cơn giận không tự chủ được giảm xuống.
Rồi nhìn đôi mắt to đẹp kia, cậu nghĩ: Thôi, đàn ông con trai, chấp nhặt gì với một cô gái.
Ý nghĩ vừa thoáng qua, cậu đã thấy cô gái kia nghiêng người về phía mình, tay đột nhiên đặt lên cánh tay cậu.
Cảnh Diệc:?
Cô muốn làm gì.
... Cô không định dùng mỹ nhân kế chứ?
Giây tiếp theo, biểu cảm quản lý của ngôi sao lớn Cảnh Diệc gần như mất kiểm soát.
Cô! Thế! Mà! Lại! Véo! Cậu!
Thực ra Kiều Mạch biết, không thể trách Cảnh Diệc không nhận ra cô, dù sao thì bây giờ cô và trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau.
Chỉ là làm mẹ khó tránh khỏi có chút không vui.
Ban đầu cô nghĩ nếu Cảnh Diệc không tin, cô sẽ kể một vài chuyện xấu hổ đặc biệt của cậu để chứng minh, không ngờ sau khi cô nói rõ thân phận, Cảnh Diệc lại tưởng cô đang mắng cậu.
Đây là từ tận đáy lòng không tin mẹ ruột mình có thể trẻ lại.
Không tin cũng được.
Nhưng nghe những lời cậu nói kìa!
May mà hồi trẻ cô không có bệnh tật gì, nếu không thì chắc chắn sẽ bị cậu chọc tức đến xuất huyết não mất!
Hồi nhỏ Cảnh Diệc không nghe lời, lúc đó cô còn trẻ, tính tình cũng nóng nảy, tức giận là động tay, có thể nói Cảnh Diệc là do cô đánh mà lớn.
Sau này cậu hiểu chuyện, cô rất ít khi động tay đánh cậu.
Đến khi cậu ra mắt trở thành ngôi sao lớn nổi tiếng khắp nơi, ngày đêm làm việc, cô còn chẳng nỡ trách.
Vì vậy, Cảnh Diệc thực sự đã rất lâu không bị Kiều Mạch đánh.
Ban đầu định đánh một cái nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, thế là đổi thành véo.
Nhưng Cảnh Diệc lại tập võ từ nhỏ, toàn thân cơ bắp cứng ngắc, muốn véo đau cậu không dễ, vì vậy Kiều Mạch dứt khoát đổi chỗ, chuẩn bị đi véo tai cậu.
Cảnh Diệc sao có thể để cô đắc ý?
Vừa nãy cậu do dự nên mới bị cô véo.
Phải nói rằng, cô gái váy xanh này thật là to gan, thật sự cho rằng cậu sẽ không ra tay với cô sao?!
Cảnh Diệc cười lạnh, cảm thấy không cần nể mặt Chấp Giang nữa, mẹ cậu biết chuyện đánh thì đánh.
Lúc này cậu nhất định phải trút cơn giận.
Cậu phải dạy cho cô một bài học, đừng tưởng rằng mình là phụ nữ thì có thể làm bừa.
Ngoài Kiều Mạch ra, cả đời này cậu chưa từng chiều chuộng cô gái nào.
Thấy cậu né tránh, Kiều Mạch càng tức giận, không kiềm chế được, một lần nữa sử dụng tuyệt chiêu sư tử hống độc quyền của nhà họ Điều: