Kiều Mạch nghĩ tới nghĩ lui, cô chợt nghĩ đến Tống Chấp Giang.
Cô vẫn luôn coi anh như con trai ruột, đứa trẻ này còn hiếu thảo hơn cả Cảnh Diệc, thường xuyên tranh thủ thời gian đến thăm cô.
Cô chỉ có thể làm phiền anh thôi.
Sau khi quyết định xong, cô không còn do dự nữa, liền gọi điện cho Tống Chấp Giang.
Tống Chấp Giang đang họp, ánh sáng từ màn hình điện thoại bất chợt hắt lên cạnh bàn. Không để lộ chút biểu hiện nào, anh thoáng liếc qua, giọng nói đột ngột ngừng lại. Với một cử chỉ nhẹ nhàng, anh ra hiệu cho mọi người tạm dừng, rồi cầm điện thoại bước ra khỏi phòng họp.
Mọi người đồng loạt nhìn nhau.
Trong mắt mọi người, một tia ngạc nhiên thoáng qua: Tổng giám đốc Tống thực sự nghe điện thoại ngay giữa cuộc họp!
"Chấp Giang, cậu đang bận không?" Cô dò hỏi.
Cô thường sợ làm phiền anh làm việc, muốn tìm anh đều nhắn tin, có thể gọi điện trực tiếp đến, chứng tỏ cô có chuyện gấp.
Chấp Giang dứt khoát nói: "Không."
Kiều Mạch thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cậu có thể đến chỗ dì được không, dì có chút chuyện muốn bàn với cậu."
"Tôi sẽ đến ngay."
Tống Chấp Giang không chút do dự, anh dặn dò trợ lý thay anh tiến hành cuộc họp, cầm chìa khóa xe đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, chỉ nửa giờ sau đã đến nhà Kiều Mạch.
"Tiểu Tống, lại đến thăm dì Kiều à?". Người hàng xóm đứng ở cửa nhà mình, có chút lo lắng nói: "Hôm nay bà ấy tự nhốt mình trong phòng cả ngày, gọi cũng không thèm trả lời..."
Chấp Giang hơi nhíu mày, trong lòng lại thêm lo lắng.
Lúc này cửa sân mở ra, anh sải bước dài đi vào, vừa vào sân, Chấp Giang khựng lại.
Chỉ thấy Kiều Mạch quấn khăn kín mít trên đầu, sau khi anh vào cô lập tức khóa cửa sân, vẫy tay với anh, hai người một trước một sau lên tầng hai.
Chấp Giang nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Rõ ràng đây không thể là Kiều Mạch, cơ thể cô đã trở nên nặng nề vì bệnh tật.
Trong lòng Chấp Giang trăm mối ngổn ngang nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh không hề biểu lộ cảm xúc, anh cũng không hỏi gì, suốt đường đi đều im lặng.
Vào đến nhà, Kiều Mạch không vội tháo khăn, cô cân nhắc giọng điệu: " Chấp Giang, cậu có tin trên thế giới này có phép màu có thể khiến người ta trẻ ra không?"
Trong nháy mắt, những hình ảnh vừa rồi lần lượt hiện ra, ánh mắt Chấp Giang lóe lên, trong lòng mơ hồ có đáp án.
"Nói theo khoa học, tôi không tin nhưng..." Anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Nếu sự thật bày ra trước mắt, tôi sẽ tin."
Anh đã nói như vậy, Kiều Mạch không còn do dự nữa, trực tiếp tháo khăn xuống.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị, Chấp Giang vẫn bị sốc không nói nên lời.
Anh nhìn Kiều Mạch hồi lâu không nói gì.
"Tôi cũng không biết tại sao..." Kiều Mạch qua loa vài câu giải thích tình hình.
Tống Chấp Giang khẽ trùng mắt, trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên, nở nụ cười dịu dàng mà an ủi: "Đối với cô, đây là một điều tốt, không cần phải lo lắng."
Phải thừa nhận rằng thái độ của Chấp Giang đã thực sự xoa dịu Kiều Mạch.
Trở nên trẻ trung xinh đẹp trở lại, cô thực sự rất phấn khích nhưng xen lẫn với sự phấn khích còn có sự hoảng loạn.
Bởi vì, điều đó có nghĩa là cuộc sống của cô sẽ thay đổi hoàn toàn.
"Cơ thể có cảm thấy không khỏe không?" Chấp Giang nhỏ giọng hỏi.
Kiều Mạch lắc đầu, có chút phấn khích nói: "Tốt lắm, tôi cảm thấy mình có thể đấm chết Trấn Quan Tây."
Cách ví von này rất hợp với phong cách của cô, trong mắt Chấp Giang thoáng hiện ý cười, anh trầm ngâm một lát: "Không thể ở đây được nữa, trước tiên đến chỗ tôi rồi đối phó với mọi người rằng cô đi du lịch rồi."