Kiều Mạch đương nhiên không có ý kiến.
Tống Chấp Giang quen đường quen lối đi vào phòng ngủ của Kiều Mạch, trước đây anh cũng từng ở trong căn phòng này, anh kéo một chiếc vali từ dưới gầm giường ra.
Hai người bước xuống lầu, Kiều Mạch thoáng nhìn chiếc xe yêu quý của mình với vẻ tiếc nuối. Chấp Giang không bỏ sót ánh mắt lưu luyến ấy, anh nhẹ nhàng nói: "Đừng lo, ngày mai tôi sẽ đến lấy nó."
Kiều Mạch cảm thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.
"Vẫn là cậu chu đáo, không uổng công dì nuôi cậu lớn từng này."
Chấp Giang cười cười, anh ra khỏi cửa trước, người hàng xóm đang quét dọn, thấy Chấp Giang xách một chiếc vali lớn bỏ vào cốp xe, bà ngẩn người: "Đây là...?"
"Dì Kiều đăng ký một lớp du lịch quốc tế, tôi đưa dì ấy ra sân bay."
"Cái gì? Bà ấy đăng ký lúc nào vậy?" Người hàng xóm vô cùng ngạc nhiên, liên tục hỏi: "Cô Kiều, cô đăng ký lớp du lịch nào vậy? Một mình thôi à?"
Kiều Mạch nhân lúc Chấp Giang che tầm nhìn của cô, nhanh chóng chui vào xe, Chấp Giang lên xe từ phía bên kia, cô hạ cửa sổ xuống một khe nhỏ, nhỏ giọng nói với người hàng xóm: "Tôi chỉ đi chơi một chuyến thôi."
"Bao giờ thì về?"
"Chưa định được."
Người hàng xóm buồn bã nói: "Cô đi rồi, tôi tìm ai nhảy quảng trường cùng đây."
Kiều Mạch phản xạ ngay lập tức: "Tìm ai cũng được, nhưng đừng tìm Vương Mỹ Hương. Đừng để mình bị lôi kéo qua lại như cây cỏ bên bờ."
Nói xong, cô đóng chặt khe hở đó lại.
Chấp Giang lặng lẽ liếc cô một cái, khóe miệng hơi cong lên, khởi động xe.
Kiều Mạch để ý thấy, trước mặt con cháu, người làm trưởng bối vẫn phải nêu gương, cô giải thích: "Vương Mỹ Hương đó bụng dạ toàn nước bẩn, một mặt bà ta ghen tị vì con trai tôi là ngôi sao lớn, sau lưng lại nói xấu tôi; mặt khác lại muốn gả con gái cho Cảnh Diệc, tôi không đồng ý, bà ta liền bôi nhọ Cảnh Diệc trên mạng. Cậu nói xem bà ta đã lớn tuổi như thế rồi, có thiếu đạo đức không cơ chứ."
"Ừ." Chấp Giang gật đầu đồng tình: "Thiếu."
Kiều Mạch lập tức thấy thoải mái.
Lần trước cô kể chuyện này cho con trai nghe trên WeChat, Cảnh Diệc lười biếng trả lời một câu cụt lủn: "Mẹ so đo với bà ta làm gì."
Ý của Cảnh Diệc là không muốn cô tức giận vì chuyện này nhưng trong mắt Điều Kiều Mạch, cậu là đang không đứng về phía mẹ ruột.
Cô tức lắm.
Con trai ruột còn không bằng người con trai nuôi Chấp Giang này.
Cảnh Diệc nảy ra ý định xin nghỉ phép, nói là làm, cậu lập tức hành động.
Quá trình xin nghỉ phép của cậu rất suôn sẻ.
Đạo diễn biết cậu mấy ngày nay vất vả một mình đóng vai 3 người, đúng là nên có thời gian nghỉ ngơi, liền vui vẻ cho cậu nghỉ phép hai ngày.
Cậu đặt chuyến bay gần nhất, sau khi xuống máy bay thì bắt taxi về nhà.
Kiều Mạch lát nữa nhìn thấy cậu chắc sẽ vui mừng đến phát khóc mất.
Cậu nhất định phải dỗ dành mẹ thật tốt.
Khi chiếc taxi đi vào con phố nơi nhà cậu ở, Cảnh Diệc nhìn qua cửa sổ, có chút ngẩn ngơ nhìn những tòa nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Đã nhiều năm không về đây, con phố này cũng không có gì thay đổi nhiều.
Đến nơi, cậu trả tiền mở cửa xe bước xuống, trong lòng không khỏi mang theo chút căng thẳng.
Cảnh Diệc nhẹ nhàng chỉnh lại trang phục, định đẩy cửa vào nhà mình để tạo bất ngờ cho mẹ nhưng cậu lại phát hiện cửa chính bị khóa. Cậu ngẩn người.
"Không phải Tiểu Diệc sao? Sao con lại về rồi?" Bên cạnh truyền đến tiếng nói.