Xuyên Thư: Mẹ Ruột Siêu Sao Lại Trở Nên Xinh Đẹp Rồi

Chương 6

Kiều Mạch ngẩn người nhìn mình trong gương, bao ký ức bỗng ùa về.

Ký ức của mấy chục năm trước còn nhớ rõ được bao nhiêu, đáng tiếc là hồi trẻ không để lại ảnh, không có cách nào để so sánh.

Kiều Mạch lấy từ trong tủ quần áo một chiếc váy màu xanh lục, từ khi cô tăng cân, những bộ quần áo trước đây đều không mặc vừa, những bộ đẹp hơn thì cô đã quyên góp, những bộ xấu hơn thì cô bán làm đồ phế thải, chỉ còn lại chiếc váy màu xanh lục này.

Không ngờ mặc vào vẫn rộng rất nhiều.

Nhưng vẫn đẹp.

Đúng như câu nói, mặt đẹp dáng xinh, mặc bao tải cũng rất quyến rũ.

"Có lẽ sẽ sớm trở lại thôi."

Kiều Mạch trong lòng khẽ động, cầm điện thoại lên tự sướиɠ trước gương, như vậy dù có trở lại thì cũng có thể để lại một kỷ niệm.

Sau đó, cô lật ra một bức ảnh của Cảnh Diệc, hai bức ảnh đặt cạnh nhau, có thể thấy lông mày và đôi mắt của Cảnh Diệc rất giống cô.

Kiều Mạch nhớ đến Ngày của Mẹ năm ngoái, con trai đã xin một bức ảnh của cô, rồi chỉnh sửa cùng ảnh của cậu đăng lên Weibo.

Cô vào Weibo xem, không ngờ có người nghi ngờ Cảnh Diệc phẫu thuật thẩm mỹ, lý do là vì cậu và mẹ cậu không giống nhau chút nào.

Lần sau đăng bức ảnh này lên, xem còn ai dám nói không giống nữa không.

Tuy nhiên, sự đắc ý của Kiều Mạch không kéo dài được bao lâu, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng:

Nếu không trở lại thì sao?

Cô bỗng trở nên bối rối.

Một lúc không biết phải làm sao.

Đầu tiên phải tìm cách chứng minh có trở lại hay không.

Kiều Mạch đi đi lại lại trong phòng khách vài phút sau, cô đập tay vào nhau dừng bước.

"Mình đã mơ thấy bản thân hồi trẻ, tỉnh dậy thì trẻ ra, vậy mình ngủ thêm một giấc nữa, có lẽ sẽ trở lại?"

Có đúng hay không, thử mới biết được.

Kiều Mạch biết lúc này mình chắc chắn không ngủ được, phải dùng đến thuốc hỗ trợ, cô đến phòng ngủ, kéo ngăn tủ đầu giường ra, bên trong là đủ loại thuốc cô phải dùng, trong đó có thuốc hỗ trợ giấc ngủ.

Cô đổ ra hai viên và uống với nước, rồi nằm lên giường.

Một lúc sau, cô lại ngồi dậy chạy đến trước gương, ngắm đủ mọi góc độ, thuốc bắt đầu có tác dụng, cô mơ màng nằm vật ra giường, ý thức nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Giấc ngủ không được yên ổn.

Cô mơ rất nhiều giấc mơ, cũng có thể nói là hồi ức, hầu hết đều là những chuyện xảy ra khi cô còn trẻ.

Không biết qua bao lâu, Kiều Mạch mơ màng tỉnh dậy, cô vô thức nhìn xuống tay mình.

"..."

Vẫn trắng trẻo. Cô nhẹ nhàng hít một hơi rồi nhìn lại điện thoại đã là ba giờ chiều.

Khi ngồi dậy từ giường, Kiều Mạch mất vài phút để hoàn toàn tiếp nhận sự thật rằng cô sẽ không thể trở lại nữa.

Tiếng bụng kêu ùng ục nhắc nhở cô đã đến bữa, Kiều Mạch tùy tiện nhét vào bụng một ít đồ ăn, cô bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ về những việc phải làm tiếp theo.

Đầu tiên là không thể ở đây được nữa.

Cả con phố này đều quen biết cô, căn bản không thể giải thích rõ ràng hết được.

Lại càng không thể ở khách sạn, chứng minh nhân dân hiện tại không dùng được.

Kiều Mạch cầm điện thoại lên mấy lần, cuối cùng lại đặt xuống.

Không được, không thể tìm con trai.

Chưa nói đến việc cậu có tin hay không, cậu đang đóng phim ở nơi khác, nói cho cậu cũng chỉ thêm phiền phức.

Phải tìm một người đáng tin cậy, có thể chấp nhận được điều kỳ diệu này và ở ngay Hải Thành có thể đến giúp cô càng sớm càng tốt.