Lớp Mười Một ở tầng 5 khu dạy học nằm ở vị trí bên cạnh, xa văn phòng giáo viên, nhà vệ sinh và phòng nước sôi, vốn dĩ là lớp yên tĩnh nhất.
Bỗng dưng, hành lang trở nên ồn ào với nhiều học sinh qua lại.
Nhiều ánh mắt như có như không, từ cửa sau và cửa kính hướng vào trong lớp nhìn trộm.
Tất cả đều là học sinh 17-18 tuổi, không giấu nổi cảm xúc, sau khi nhìn trộm lại đỏ mặt mà quay đi.
“Ai là phụ huynh vậy?”
“Cậu ấy hỏi đường, tôi còn tưởng là học sinh chuyển trường...”
“A, cậu ấy ngồi vào chỗ của Bùi Ảnh rồi.”
Cảm giác như bị kim chích sau lưng, Bùi Ảnh lạnh lùng liếc nhìn ra ngoài, rồi cố ý chắn trước Tân Hòa Tuyết.
“Sao cậu lại tới đây?”
Anh hơi ngượng ngùng gãi đầu, hỏi.
Thanh niên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, thiết kế đơn giản, hai chiếc cúc trên cùng không cài, để lộ xương quai xanh và đường cong tinh xảo.
Bùi Ảnh rất muốn cài cúc áo cho cậu.
Trong nhà mở máy lạnh vừa đủ, Tân Hòa Tuyết khẽ che miệng ho nhẹ, sắc mặt tái nhợt do mới khỏi bệnh, cậu giải thích: “Thấy thư mời họp phụ huynh trong sách bài tập của anh, tiết thứ hai buổi chiều, tôi không đến trễ chứ?”
Bùi Ảnh không nói gì, lấy áo khoác đồng phục treo trên ghế khoác lên vai Tân Hòa Tuyết.
Tân Hòa Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, “Cậu giận sao? Vì Quang Tế không có ở đây, nên tôi tự ý đến.”
“Tôi đã giải thích với chủ nhiệm lớp các người, tôi là bạn của anh trai cậu, có gì cần báo cáo tôi sẽ chuyển cho Quang Tế.”
“Không cần lo lắng sẽ hiểu lầm.”
Bùi Ảnh quay mặt đi, không đối diện với Tân Hòa Tuyết.
Anh để ý không phải chuyện này.
Bùi Ảnh lạnh lùng nói: “Thân thể chưa hoàn toàn khỏi, nên ở nhà nghỉ ngơi.”
“……”
Tân Hòa Tuyết lặng lẽ nghe âm thanh tăng giá trị tình yêu.
Bạn cùng bàn của Bùi Ảnh nhiệt tình, “Thì ra là bạn của anh trai Bùi Ảnh! Tôi là bạn cùng bàn của Bùi Ảnh!”
Tân Hòa Tuyết bắt tay với cậu ta, tự giới thiệu, “Chào bạn, tôi là Tân Hòa Tuyết, cảm ơn bạn đã chăm sóc Bùi Ảnh trong học tập.”
Ngồi cùng bàn rút tay lại, ngượng ngùng, “Vậy tôi có thể gọi cậu là ca ca không?”
Bùi Ảnh không thể chịu nổi, “Cậu thân thiết cái gì?”
Anh nhìn có vẻ không vui, ngồi cùng bàn thanh minh, “Tôi nói đùa thôi.”
Không khí lạnh đi, ngồi cùng bàn ra ngoài xem phụ huynh mình đã tới chưa.
Tân Hòa Tuyết do dự, vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo Bùi Ảnh: “Vừa rồi cậu có phải quá hung với bạn cùng bàn không? Cậu ta không có ác ý.”
Bùi Ảnh lạnh lùng cười hai tiếng.
Tiết thứ hai buổi chiều là họp phụ huynh, có giáo viên chủ nhiệm và các thầy cô đến báo cáo tình hình thi cử sắp tới.
Học sinh có thể tự do hoạt động, phòng học dành cho phụ huynh và giáo viên.
Tân Hòa Tuyết đến sớm, chờ phụ huynh lần lượt vào phòng học, chuông reo, Bùi Ảnh cùng các học sinh khác rời khỏi phòng học.
Nhưng Bùi Ảnh không đi xa, tựa vào lan can hành lang, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tân Hòa Tuyết.
Thấy thanh niên nhận bảng thành tích, lộ vẻ khó xử, còn phải cười an ủi từ hành lang.
Cảm giác kỳ lạ.
Từ khi mẹ qua đời khi còn học tiểu học, chưa ai dự họp phụ huynh cho anh.
Vấn đề là Tân Hòa Tuyết chỉ lớn hơn anh hai tuổi thôi mà?
Bùi Ảnh từng xem qua hồ sơ của Tân Hòa Tuyết từ trợ lý.
Vì bị chứng lo âu xã giao, lần này gặp nhiều người như vậy, không sao chứ?
Bùi Ảnh thấy sắc mặt cậu luôn trắng bệch.
40 phút họp phụ huynh nhanh chóng qua đi.
Bùi Ảnh vẫn đứng ở hành lang, nhưng không nghe một chữ trên bục giảng.
Tân Hòa Tuyết cùng đám người ra khỏi phòng học, cầm bảng thành tích đến trước mặt Bùi Ảnh, “Cậu bị rớt nhiều môn quá, muốn đi văn phòng hỏi thầy cô không?”
Bùi Ảnh liếc bảng thành tích rối tinh rối mù.
Thật sự rất nghiêm trọng, ngoài toán học không có môn nào đạt chuẩn.
Có hai môn anh cố tình nộp giấy trắng.