"Còn hơn nửa năm nữa mới thi đại học, vẫn còn nhiều cơ hội để cải thiện điểm số."
Thanh niên vẫn tiếp tục nhẹ nhàng khuyên bảo.
Bùi Ảnh cao hơn cậu một cái đầu, chỉ cần cúi xuống là có thể thấy chiếc áo sơ mi mỏng không che lấp xương quai xanh màu hồng nhạt.
Anh cắn chặt môi, khi Tân Hòa Tuyết chưa kịp phản ứng, đã nắm chặt tay, kéo đến góc cầu thang yên tĩnh.
Tân Hòa Tuyết va lưng vào tường, cảm giác đau làm cậu nhíu mày.
Bùi Ảnh chống tay lên tường, thân hình áp xuống, "Cậu đối xử tốt với tôi như vậy làm gì?"
Bùi Ảnh đến gần, gần đến mức hai người có thể nghe thấy hơi thở của nhau, Tân Hòa Tuyết không tự nhiên quay mặt đi, lông mi run rẩy, "Cậu là em của Quang Tế, chúng ta sống chung dưới một mái nhà, tôi muốn có mối quan hệ tốt hơn với cậu."
Bùi Ảnh nhíu mày, nghe câu trả lời này, lòng anh càng thêm rối loạn.
Lại là anh trai hắn!
Mỗi lần nói chuyện, đều phải liên quan đến anh trai!
Cảm xúc ghen ghét mạnh mẽ của Bùi Ảnh bùng lên như lửa.
Tân Hòa Tuyết tiếp tục nói, càng thêm dầu vào lửa, "Nếu cậu không thoải mái, tôi sẽ giữ khoảng cách thích hợp."
Trong lòng Bùi Ảnh kêu lên phản đối, ánh sáng từ cửa sổ cầu thang chiếu vào, làm gương mặt anh càng thêm phần u ám.
"Không."
Anh nghiến răng nói.
Bùi Ảnh giơ tay nắm cằm Tân Hòa Tuyết, nhìn chằm chằm vào đôi môi màu hồng nhạt, lòng đầy khát khao.
Anh muốn Tân Hòa Tuyết.
"Chỉ vì anh trai tôi sao?" Bùi Ảnh lạnh giọng, "Tôi tưởng cậu tốt với toit vì..."
Có chút tình cảm với tôi chứ.
Anh nhắm mắt, bốc đồng hôn lên môi thanh niên.
Tuổi trẻ Alpha quá lỗ mãng, nụ hôn này chẳng khác gì sự trả thù, hàm răng va vào nhau.
Tân Hòa Tuyết đau đến nhíu mày.
"Bốp" một tiếng.
Hành lang vang vọng âm thanh.
Bùi Ảnh sững người, má trái lộ rõ dấu bàn tay đỏ, ánh sáng chạng vạng chiếu vào.
Miệng anh còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Bùi Ảnh lạnh lùng nhìn Tân Hòa Tuyết, bị đôi mắt đỏ hoe của thanh niên làm cho chững lại.
Tân Hòa Tuyết ngực phập phồng, yếu ớt ho vài tiếng.
Lâu sau, cậu bình tĩnh lại, "Cậu quá đáng."
Tân Hòa Tuyết đẩy vai Bùi Ảnh, không quay đầu lại, đi xuống cầu thang.
Alpha đứng đó lặng người.
【Bùi Ảnh tình yêu giá trị -1】
【Bùi Ảnh tình yêu giá trị +1】
【Bùi Ảnh tình yêu giá trị -1】
【Bùi Ảnh tình yêu giá trị +1】
Tân Hòa Tuyết không nói lời nào, bước tiếp.
K hỏi: 【Cậu giận sao?】
Tân Hòa Tuyết cười, 【Tôi không giận đâu, ca ca.】
K nhìn cậu cười, không phát hiện cảm xúc tức giận.
Nhưng dựa vào tình huống vừa rồi, người bình thường chắc chắn sẽ giận.
K khéo léo đổi câu hỏi, 【Cậu hết giận chưa?】
Cuối cùng chủ nhân của hắn vừa tát vào mặt đối tượng mục tiêu.
Tân Hòa Tuyết: 【Cậu ta sẽ phản ứng như vậy, nằm trong dự kiến của tôi.】
Thật ra, Tân Hòa Tuyết cố ý dẫn dắt.
Mỗi lần cậu rung lông mi, đều là thiết kế tỉ mỉ.
Đùa thôi.
Tân Hòa Tuyết nói: 【Không cần giận, tôi tát cậu ta, cậu ta mới là người sảng khoái chứ?】
Quả nhiên, ngay sau đó, Bùi Ảnh không biết nghĩ gì.
【Bùi Ảnh tình yêu giá trị +20】
Tân Hòa Tuyết cười, chứng minh với K, 【Ngươi thấy không, con người là sinh vật khó hiểu.】
Không đạt được mới là tốt nhất, dễ dàng thu hút sự chú ý.
Từ lần đầu gặp, Tân Hòa Tuyết đã tạo ra một lòng yêu mến giả tạo trước mặt Bùi Ảnh.
Bị người nhà thờ ơ, thiếu bạn bè, luôn bị áp lực, nhị thiếu gia Bùi gia, sau khi tự mình đa tình, ban đầu là vì tức giận, chỉ cần cảm xúc qua đi, sự hứng thú và thích đối với Tân Hòa Tuyết mới có thể chuyển thành tình yêu chân thật.
Tâm tư em trai nổi loạn rất dễ đoán.
Khi Bùi Ảnh giải quyết xong, Bùi Quang Tế có thể tạm dừng, Tân Hòa Tuyết tính toán thời gian sự cố máy bay xảy ra.
K chú ý bước chân chủ nhân chậm lại.
Thậm chí dừng lại trước chú chó lạc trong trường, vuốt ve nó.
K: 【Sao vậy?】
Tân Hòa Tuyết vuốt ve đầu chó, 【Tôi đang đợi Bùi Ảnh đến xin lỗi.】