Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng

Chương 46

Chiêu Ninh Đế nghe những lời này thì cực kỳ khó chịu.

An Lạc quận chúa tính là thứ gì chứ?

Nếu không nhờ chiếu chỉ bảo hộ của Tiên đế, rồi được phong làm quận chúa, thì nàng ta chẳng là gì cả.

Làm sao nàng ta dám so sánh với Cửu Cửu của hắn?

Chỉ vì có vẻ ngoài ưa nhìn ư?

Hắn nhìn mà thấy cô bé này cũng chỉ bình thường, sao có thể sánh với Cửu Cửu đáng yêu, làn da trắng mịn, trông mà mê lòng người? Khoảng cách quá xa rồi.

Huống hồ, hắn đâu phải hạng nông cạn, chỉ vì một khuôn mặt đẹp mà yêu thích một đứa trẻ?

Sắc mặt Chiêu Ninh Đế đen lại, hắn tức giận ra lệnh: “Phúc An, lập tức đưa An Lạc quận chúa ra khỏi cung, điều tra xem ai đã đưa nàng vào cung.”

Mẹ của An Lạc quận chúa, Tĩnh công chúa, từng liên quan đến cái chết của mẫu thân hắn. Trước khi hắn lên ngôi, bà ta luôn cay nghiệt, gây khó dễ đủ điều, là người mà cả đời hắn vô cùng căm ghét. Sau khi lên ngôi, hắn chưa từng triệu kiến bà, càng không cho bà dự bất kỳ yến tiệc nào. Ai cũng hiểu rõ sự xa cách và lạnh nhạt của hắn dành cho bà, nhưng vẫn có kẻ mù quáng không nhận ra.

Hắn muốn xem là kẻ ngốc nào.

Giang quý phi không biết hiềm khích giữa Chiêu Ninh Đế và Tĩnh công chúa, chỉ thấy sắc mặt hắn rất tệ, An Lạc quận chúa lại bị đưa đi, không giống như cảnh nàng ta được sủng ái như bà tưởng tượng, nên bà bắt đầu có chút hoảng hốt.

Kết quả từ Phúc An nhanh chóng được đưa ra.

“Hoàng thượng, là Giang quý phi đã triệu nàng ta vào cung, nói là để trò chuyện.”

“Trò chuyện lại dắt đến trước mặt trẫm? Coi trẫm không biết ý đồ của bà ta sao?” Chiêu Ninh Đế đã sớm thấy Giang quý phi đứng cùng Lý phi, Cửu Cửu và những người khác không xa. Hắn liếc nhìn Giang quý phi, vung tay áo lạnh lùng nói: “Trước đây nhờ Phượng Thải Vi được sủng ái mà địa vị bà ta thăng tiến, nay Phượng Thải Vi đã bị đưa ra khỏi cung, trẫm cũng không còn yêu thích bà ta nữa, nên bắt đầu bày ra mấy trò này để chọc giận trẫm ư.”

Gương mặt Chiêu Ninh Đế đầy lạnh lẽo, sát khí ngập tràn.

“Phúc An, truyền chỉ, Giang quý phi đức hạnh thiếu sót, xúc phạm long nhan, nay phế truất ngôi vị quý phi, chuyển đến lãnh cung, vĩnh viễn không được ra ngoài.”

Chiêu Ninh Đế thật sự đã nổi cơn thịnh nộ nên mới xử lý nặng tay như vậy.

“Tuân chỉ.”

“…”

Giang quý phi vốn định xem Lý phi chịu cảnh bẽ mặt, nhưng rốt cuộc lại trở thành trò cười của chính bà ta.

Đáng tiếc là bà vốn ngu ngốc, họa lớn ập xuống mà vẫn không hiểu nổi ngọn ngành, cũng chẳng biết mình sai ở đâu.

Nhìn thấy Phúc An dẫn thái giám cùng Vệ quân đến, chuẩn bị áp giải bà ta vào lãnh cung, mặt Giang quý phi tái nhợt vì sợ hãi, vội vàng cầu xin: “Hoàng thượng, thần thϊếp đã phạm lỗi gì mà ngài đối xử với thần thϊếp như vậy?”

“Đồ ngu ngốc!” Chiêu Ninh Đế chẳng muốn nghe thêm một lời, phẩy tay lạnh lùng: “Mau đưa đi.”

Vệ quân lập tức áp giải Giang quý phi đi, bà ta còn giãy giụa kêu oan, tiếng la thảm thiết vọng lại từ phía xa.

“Hoàng thượng, thần thϊếp không làm sai, thần thϊếp không sai mà…”

“Thanh phi, cứu bản cung, cứu bản cung với!”

Thanh phi lúc này đang trốn trong góc Ngự Hoa Viên, cười nhìn Giang quý phi bị áp giải đi, nào có ý định cứu bà ta?

Chiêu Ninh Đế hít một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, chờ cho cơn giận lắng xuống, sát khí trên người cũng tan dần. Hắn từ từ tiến lại gần Lý phi và Cửu Cửu.

Đến trước mặt hai mẹ con, hắn nhìn họ đầy yêu thương.

“Ái phi, Cửu Cửu, sao các nàng lại ở đây?”

Nói xong, Chiêu Ninh Đế tự cười chế giễu: “Chắc chắn là do Giang quý phi gọi các nàng đến đây rồi, việc này rõ ràng như vậy, hỏi cũng thừa.”

Cửu Cửu đáp ngay: “Đúng, đúng, đúng.”

[Giang quý phi xấu xa đó còn nói là Cửu Cửu và mẫu thân sẽ bị thất sủng, phải quay lại lãnh cung nữa cơ.]

[Cửu Cửu thì không sợ gì cả, nhưng mẫu thân vốn đã thiếu cảm giác an toàn, vừa rồi sợ đến run rẩy, chỉ tiếc phụ hoàng chẳng hay biết gì.]

Nghe được suy nghĩ của Cửu Cửu, Chiêu Ninh Đế thấy lòng đau nhói. Hắn kéo Lý phi vào vòng tay, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai nàng, giọng trầm ấm an ủi: “Giang quý phi muốn các nàng tận mắt thấy trẫm thiên vị Quận chúa đó, rồi lạnh nhạt với các nàng, chắc nàng sợ hãi lắm phải không?”

Lý phi nghe thế, lòng ấm áp hơn, “…”

Hoàng thượng thật sự hiểu được nỗi lo lắng của nàng.

[A, a, a! Phụ hoàng thật giỏi, có thể nghĩ đến nỗi bất an của mẫu thân.]

[Hôm nay phụ hoàng quả là oai phong ba thước tám.]

Ba thước tám?

Chết ba tám?

Chiêu Ninh Đế không khỏi liên tưởng hai từ này với nhau, bất giác thở dài nhẹ nhõm.

Hắn khẽ nói: “Đừng lo, cũng đừng sợ. Có trẫm ở đây, trẫm sẽ luôn bảo vệ mẫu tử các nàng, hãy tin trẫm.”

Lý phi ngẩng đầu khỏi vòng tay Chiêu Ninh Đế, khi nhìn thấy ánh mắt yêu thương xen lẫn kiên định của hắn, nàng xúc động nói: “Thần thϊếp tạ ơn Hoàng thượng.”

“Cửu Cửu, phụ hoàng trước đây hứa sẽ đọc chuyện cho con nghe mà không đến kịp, con có giận phụ hoàng không?” Chiêu Ninh Đế cười nói: “Phụ hoàng sẽ tự phạt, đọc chuyện cho con nghe suốt một tháng.”

“Được, được, được!” Cửu Cửu hớn hở đồng ý.

“Vậy chúng ta về cung nào.”

Chiêu Ninh Đế bế Cửu Cửu, Lý phi đi bên cạnh, cả ba người trong vòng vây của các cung nhân cùng đi về Thu Thủy Cư.

Những thái giám và Vệ quân đang làm nhiệm vụ gần đó vốn không dám nhìn, nhưng cũng không thể nhịn nổi mà len lén liếc mắt vài lần.

Cảnh tượng một gia đình hòa thuận và đầy yêu thương như vậy, họ chưa bao giờ nghĩ sẽ được chứng kiến ở nơi cung cấm khắc nghiệt này. Nhưng hôm nay, điều đó đã hiện hữu trước mắt họ.

“Hoàng thượng thật sự rất yêu thương Lý phi nương nương và Cửu Cửu công chúa!”

Thập Hoàng tử và Thập nhất Hoàng tử, vốn luôn bị xem nhẹ, nhìn thấy cảnh này không khỏi có chút ghen tị. Giá mà họ cũng có thể tham gia vào cảnh tượng ấm áp này thì tốt biết bao. Nhưng phụ hoàng không nói cho họ đi cùng, dường như họ đã bị loại ra ngoài. Nếu tùy tiện đi theo, e rằng sẽ khiến phụ hoàng không vui.

Hay là thôi không theo nữa? Quay về thôi?

Chỉ là trong lòng thấy hụt hẫng.

Bất ngờ, Lý phi quay đầu lại, nhìn về phía Thập Hoàng tử và Thập nhất Hoàng tử: “Hai đứa còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau lại đây đi! Bữa trưa đã chuẩn bị món giò hầm mà các con thích, phải ăn cho thật nhiều vào.”

“Dạ, Lý nương nương.” Hai người vui mừng khôn xiết, vội vàng đi theo.

Các cung nhân xì xào bàn tán.

“Thập Hoàng tử và Thập nhất Hoàng tử cũng không phải dạng vừa đâu, không chỉ được Lý phi nương nương quan tâm mà còn làm việc bên cạnh Thái tử, tiền đồ sáng lạng vô cùng.”

“Mọi người phải biết cách hầu hạ họ cho cẩn thận, đừng như trước đây nữa, không thì không biết lúc nào sẽ mất đầu.”

Chiêu Ninh Đế, Lý phi, Cửu Cửu, Thập Hoàng tử và Thập nhất Hoàng tử cùng dùng bữa trưa. Sau bữa, hai hoàng tử vì có việc phải làm nên đã cáo từ trước.

Lý phi vốn yêu thích hội họa, hôm nay hứng khởi liền cầm bút chuẩn bị vẽ một bức tranh.

Chiêu Ninh Đế thì chuẩn bị đọc truyện cho Cửu Cửu, dỗ nàng ngủ trưa. Nhưng vừa nằm xuống bên giường cùng con gái, cả hai đã nghe thấy tiếng kêu cứu hoảng hốt vọng từ bên ngoài vào.

“Cứu mạng!”

“Hoàng thượng, công chúa, có chuyện lớn rồi, cứu mạng!”

Chiêu Ninh Đế cầm chặt quyển sách, ánh mắt không hài lòng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phúc An thấy vậy liền nhanh chóng ra ngoài xem xét, còn bực mình lẩm bẩm: “Người nào mà la hét ầm ĩ, không có chút phép tắc gì cả? Không biết rằng có thể làm kinh động đến Hoàng thượng và công chúa sao?”

Ra tới bên ngoài, Phúc An mới nhận ra người tới là Túc Thân vương và tam công tử của ông ta.

Lần trước vào cung, dù trưởng tử của phủ Túc Thân Vương qua đời đột ngột, Túc Thân Vương vẫn còn bình tĩnh được, tỉnh táo đối diện với tình thế. Nhưng lúc này, ông ta lại mê man bất tỉnh, phải được khiêng vào cung.