Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng

Chương 45

Ba ngày sau, Tĩnh công chúa dắt theo con gái là Quận chúa An Lạc vào cung, tiến thẳng tới cung của Giang quý phi.

Giang quý phi không chỉ sắp xếp cho An Lạc Quận chúa gặp Chiêu Ninh Đế mà còn đặc biệt gọi Cửu Cửu tới để chứng kiến một vở kịch do bà ta chuẩn bị.

Bà muốn Cửu Cửu tận mắt thấy rằng, phụ hoàng của nàng sẽ không chỉ thương yêu mình nàng, rằng nàng sẽ thất sủng, trở lại kiếp hẩm hiu, bà ta sẽ giẫm đạp nàng dưới chân một cách tàn nhẫn.

Tại Thu Thủy Cư.

Cửu Cửu đang cầm một cuốn sách, nhưng chữ nghĩa trên đó đối với nàng vẫn còn hơi khó hiểu. Phụ hoàng đã hứa hôm nay không bận lắm, đợi xử lý xong tấu chương sẽ đến đọc cho nàng nghe những câu chuyện trong sách.

Sống đến hai kiếp, Cửu Cửu chưa từng có ai đọc chuyện cho nghe, vì thế nàng háo hức đợi chờ, từ sáng sớm đã dậy ngồi đợi rồi.

Nhưng đợi mãi, đợi mãi… phụ hoàng vẫn chưa xuất hiện.

Cửu Cửu ngước lên hỏi Lý phi: “Mẫu thân, phụ hoàng có phải hôm nay sẽ không về nữa không?”

“Nhất định sẽ về, con kiên nhẫn thêm chút nữa.” Lý phi nhẹ nhàng dỗ dành: “Phụ hoàng của con không phải là người nói suông, hẳn là bị việc gì đó làm chậm chân thôi.”

Thập Hoàng tử và Thập nhất Hoàng tử đến thỉnh an Lý phi, thấy Cửu Cửu ôm sách ngồi chờ Chiêu Ninh Đế, cũng an ủi: “Cửu Cửu đừng lo, phụ hoàng nhất định sẽ đến.”

Lý phi nhìn hai vị hoàng tử, trong lòng đầy vẻ hài lòng. Hai người bọn họ gần đây được Thái tử kèm cặp, cuộc sống trong cung đã cải thiện đáng kể, không còn ai dám ức hϊếp. Mọi thứ từ y phục đến thức ăn đều tốt nhất, hai vị hoàng tử cũng trông có da có thịt hơn trước.

Lý phi thực sự an lòng.

Nếu đứa con trai của nàng cũng được như vậy thì tốt biết bao.

Than ôi—

“Thập bát Công chúa có ở đây không?” Bên ngoài đột nhiên có thái giám tới truyền tin, “Hoàng thượng cho mời công chúa đến Ngự Hoa Viên.”

Thái giám truyền tin là một người lạ mặt, Lý phi chưa từng gặp qua, để đề phòng, nàng quyết định tự mình đi cùng Cửu Cửu, còn mang theo mấy người hộ vệ, Thập Hoàng tử và Thập nhất Hoàng tử cũng đi cùng.

Cả đoàn người vây quanh Cửu Cửu, bảo vệ nàng cẩn thận, không ai dám đυ.ng vào nàng.

Tới Ngự Hoa Viên, Lý phi nắm tay Cửu Cửu, đảo mắt tìm kiếm Chiêu Ninh Đế.

Chiêu Ninh Đế đứng cách họ không xa, đang trò chuyện với Quận chúa An Lạc, con gái của Tĩnh công chúa, gương mặt có chút không vui.

Lý phi định dẫn Cửu Cửu tiến lên, nhưng lại bị Giang quý phi cùng đoàn tùy tùng chặn lại giữa đường.

Giang quý phi đứng kiêu ngạo ở phía trước, phía sau là cả đoàn người theo hầu, tay bà ta cầm quạt phe phẩy, nói: “Lý phi à, các người cứ đứng đây xem là được rồi, không cần tiến lại gần.”

Lý phi: “……”

[Giang quý phi này muốn làm gì đây?]

[Nhìn là biết chẳng có ý tốt gì cả.]

Giang quý phi nói: “Lý phi, Cửu Cửu, chắc các ngươi không biết bản cung gọi các ngươi đến đây là vì chuyện gì phải không?”

Lý phi hỏi lại: “Là ngươi gọi chúng ta tới sao?”

“Đúng vậy.” Giang quý phi thừa nhận, rồi tiếp lời: “Đừng tưởng rằng chỉ dựa vào khuôn mặt xinh xắn của Cửu Cửu là có thể chiếm hết sự yêu thương của Hoàng thượng, khiến ngươi cũng nhờ vậy mà được ân sủng.”

“An Lạc Quận chúa cũng không kém sắc, thậm chí còn xinh đẹp hơn Cửu Cửu nhiều, cũng là con cháu hoàng gia, chẳng phải nàng ta cũng có thể chiếm được lòng yêu mến của Hoàng thượng sao?”

“Lý phi, đến khi ấy, ngươi nghĩ xem ân sủng hôm nay của ngươi có còn giữ nổi không? Còn đứa bé không rõ nam nữ kia, Hoàng thượng liệu còn thích nữa không?”

Những lời này chạm đúng vào nỗi lo lắng của Lý phi.

Từ khi rời khỏi lãnh cung, nàng lúc nào cũng bất an, lo rằng ân sủng của bậc đế vương đến nhanh như cơn mưa rào rồi sẽ đi cũng nhanh như gió thoảng. Nàng sợ rằng một ngày nào đó, tất cả những gì nàng có sẽ hóa thành mây khói.

Hoàng thượng sẽ không còn thương nàng và Cửu Cửu nữa.

Rồi nàng sẽ lại phải quay về lãnh cung.

Riêng nàng thì không sao, đã từng trải qua đắng cay thì chẳng còn sợ hãi khi trở lại. Nhưng còn Cửu Cửu thì sao? Cửu Cửu còn quá nhỏ, nàng không muốn con phải chịu khổ cực cùng mình.

Lý phi nắm chặt lấy vạt áo, sắc mặt nhợt nhạt đi phần nào.

“Chắc chắn không giữ được rồi.” Giang quý phi nhìn Lý phi với vẻ đầy mãn nguyện khi thấy nàng lo sợ, nói tiếp: “Ân sủng của Hoàng thượng mãi mãi thuộc về bản cung và cô nương trong tay bản cung. Ngươi đắc ý lâu rồi, giờ đến lúc phải quay lại đúng vị trí của ngươi thôi, chuẩn bị dọn về lãnh cung đi!”

Lý phi nghe vậy, không khỏi run rẩy sợ hãi.

Cửu Cửu nắm chặt tay Lý phi, trấn an: “Mẫu thân đừng lo, Cửu Cửu sẽ không bị thất sủng đâu.”

[An Lạc Quận chúa kia cũng chẳng có cơ hội được yêu mến đâu.]

[Giang quý phi quả thật gan to lớn mật, loại người nào cũng dám mang vào cung, lại chẳng điều tra kỹ càng.]

[An Lạc Quận chúa, đúng là con gái của Tĩnh công chúa, xét ra cũng là người hoàng thất. Nhưng mà, trước khi phụ hoàng đăng cơ, Tĩnh công chúa từng đứng về phía đối lập, còn nhiều lần dựa vào sự yêu mến của Hoàng tổ phụ mà làm khó phụ hoàng, nên trong lòng phụ hoàng vốn không ưa bà ta.]

[Nếu không, Tĩnh công chúa đâu đến nỗi thất sủng, bị gả cho một quyền thần chỉ để cân bằng thế lực triều đình.]

[Phụ hoàng không ưa gì Tĩnh công chúa, cũng chẳng có lý do gì yêu mến con gái của bà ta, vậy mà Giang quý phi còn mơ tưởng hão huyền. Tự tiện triệu Tĩnh công chúa và con gái vào cung, bà ta cứ chờ bị trách phạt đi!]

Thập Hoàng tử và Thập nhất Hoàng tử vốn nhìn thấy Giang quý phi đang làm khó dễ Lý phi, định lên tiếng xin bà ta bỏ qua, nhưng khi nghe được suy nghĩ của Cửu Cửu, trong lòng bỗng cảm thấy tự tin, không cần hạ mình cầu xin nữa, mà thay vào đó, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai nhìn Giang quý phi.

Thập Hoàng tử nói: “Giang quý phi, ngài nghĩ cũng đẹp đấy. Nhưng mà, e là khó thành hiện thực.”

Thập nhất Hoàng tử tiếp lời: “Quý phi nương nương, ngài có phải chưa tỉnh ngủ không? Sao lại nói toàn những lời hoang đường như vậy?”

“Các ngươi dám nói chuyện với bản cung như thế à?” Giang quý phi tức giận, chỉ vào hai người họ nói: “Chẳng lẽ các ngươi không sợ bản cung xử lý luôn các ngươi sao?”

“Nếu Lý phi thất sủng, các ngươi chẳng còn chỗ dựa nữa đâu. Đừng tưởng theo Thái tử làm việc thì Thái tử có thể bảo vệ các ngươi.”

“Ha ha ha.”

Nghe thấy suy nghĩ của Cửu Cửu, Lý phi cũng bình tĩnh lại, không còn chút lo sợ, nàng nhẹ nhàng đáp: “Cũng còn hơn một kẻ từ nhỏ đã chỉ biết tìm phụ nữ, trong mắt chỉ có mỹ nhân, không hề có chút chính sự.”

Lý phi ám chỉ Thập ngũ Hoàng tử, con trai của Giang quý phi, năm nay mới mười hai tuổi nhưng suốt ngày đắm chìm trong sắc dục, gây ra đủ chuyện bê bối, đã làm nhục tất cả các cung nữ trong viện của mình, chuyện này lan truyền khắp hoàng cung.

Giang quý phi sợ nhất là người khác lôi chuyện về đứa con trai bất tài của bà ta ra nói.

Lúc này bà ta thật sự đã bị chọc giận, suýt nữa không kiềm chế được mà lớn tiếng mắng mỏ, nhưng vì e ngại Chiêu Ninh Đế ở không xa, bà cố gắng kìm nén cơn giận.

Bà ta hít một hơi, lạnh lùng nói: “Lý phi, lời lẽ sắc sảo lúc này thì có ích gì? Quận chúa An Lạc sắp được sủng ái, còn Thập bát Công chúa Cửu Cửu của ngươi sẽ sớm thất sủng thôi, cứ chờ mà xem!”

Lời vừa dứt, một tiếng quát giận dữ vang lên bên tai mọi người.

“Cút! Tất cả cút khỏi cung ngay, trẫm không muốn thấy các ngươi nữa!”

Chiêu Ninh Đế nổi trận lôi đình, nhưng cơn giận này lại nhắm vào Quận chúa An Lạc.

Vì sao ư?

Lần đầu gặp mặt Chiêu Ninh Đế, An Lạc Quận chúa đã lao thẳng vào lòng ngài, còn cản trở đường đi của ngài, khiến Chiêu Ninh Đế không thể đến Thu Thủy Cư như đã hứa để đọc sách cho Cửu Cửu. Điều này khiến ngài cực kỳ khó chịu. Hơn nữa, An Lạc Quận Chúa lại không biết tự lượng sức, mở miệng liền bêu xấu Cửu Cửu.

Nàng ta nói: “Cửu Cửu có xinh đẹp đến mấy cũng không thể so với ta.”

“Hoàng thúc phải sủng ái ta nhiều hơn, đừng để ý đến cái Cửu Cửu xấu xí kia nữa.”