Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng

Chương 47

Phúc An cũng giật mình, nhìn Túc Thân Vương với mái đầu bạc trắng, gương mặt tiều tụy, hốc hác, trông như đã một chân bước vào cõi chết, hỏi: “Túc Thân Vương làm sao vậy?”

Túc Thân Vương là anh trai của Tiên đế, dù cách hành xử có không đáng mến hay hoang đường đến đâu, ông vẫn là huynh trưởng của Tiên đế và là hoàng thúc của Chiêu Ninh Đế.

Nhìn thấy Túc Thân Vương trong tình trạng như vậy, lòng Phúc An không khỏi giật thót.

Nghe Phúc An nói, Chiêu Ninh Đế cũng bước ra. Hắn ra một mình vì nghe tình hình có vẻ nghiêm trọng, sợ rằng Cửu Cửu sẽ bị dọa sợ nên không mang nàng ra ngoài.

Tam công tử của Túc Thân Vương sau khi hành lễ với Chiêu Ninh Đế, liền lấy ra một loại thuốc có mùi rất gắt, để dưới mũi Túc Thân Vương cho ông ngửi, giúp ông tỉnh lại.

Túc Thân Vương được con trai đỡ, quỳ xuống trước mặt Chiêu Ninh Đế, nói: “Hoàng thượng, cầu xin ngài cứu mạng! Xin ngài cho lão thần gặp Cửu Cửu công chúa một lần, lão thần có chuyện quan trọng cần hỏi công chúa.”

Nửa canh giờ trước, nhị công tử của Túc Thân Vương lại đột ngột qua đời. Tuy trông có vẻ là tai nạn, ai cũng nói đó là tai nạn, nhưng Túc Thân Vương không còn tin nữa.

Ông đã từng nghe được tiếng lòng của Cửu Cửu, rằng nàng nói bảy người con trai của ông sẽ lần lượt qua đời.

Khi trưởng tử chết, ông cho rằng đó là sự trùng hợp, không tin, và vì thể diện nên không đến gặp công chúa. Nhưng giờ đây, ông tin rằng có kẻ đang hãm hại các con trai của mình.

Là một người cha, ông phải bảo vệ con mình.

Vì thế, ông cần gặp công chúa.

Chiêu Ninh Đế nhìn tình cảnh của Túc Thân Vương, liền đoán ngay rằng Túc Thân Vương đã nghe thấy tiếng lòng của Cửu Cửu, biết nàng có năng lực tiên đoán. Sau cái chết của nhị công tử, ông gấp gáp tới cung để tìm cách giải quyết.

Về phần tiếng lòng của Cửu Cửu, Chiêu Ninh Đế không muốn để nhiều người biết.

Giờ Túc Thân Vương đã nghe được, hắn đành phải gặp riêng ông ta để răn đe.

Trong căn phòng tĩnh mịch, lúc này chỉ có Chiêu Ninh Đế và Túc Thân Vương.

Chiêu Ninh Đế nhắc nhở: “Hoàng thúc, chuyện của Cửu Cửu, người thề không tiết lộ với bất kỳ ai, trẫm sẽ bảo vệ các con trai của người.”

Hoàng thượng nói vậy là ý gì?

Chẳng lẽ hoàng thượng cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của công chúa?

Phải chăng đó là lý do hắn từng phái người đến nhắc nhở mình?

Túc Thân Vương kinh ngạc, nhưng rồi ông gật đầu, đáp lời đầy ngầm hiểu: “Lão thần xin hứa với hoàng thượng.”

“Sau khi trở về, hãy gϊếŧ tiểu thϊếp mới mười bốn tuổi xinh đẹp như hoa của người. Khi ấy, các con của người sẽ không gặp nguy hiểm nữa.” Chiêu Ninh Đế nói: “Còn việc gϊếŧ thế nào? Người đã giao cho nàng ta không ít quyền lực, tài sản, cả binh lính trong phủ cũng nằm trong tay nàng, đúng là khó trừ bỏ. Nhưng, trẫm có thể phái Vệ quân giúp người.”

Túc Thân Vương bối rối: “Nhưng…”

“Vẫn không nỡ bỏ tiểu thϊếp của người sao?”

“Ừm.” Túc Thân Vương gật đầu: “Lão thần đến đây cũng là để cầu xin một cách vừa bảo toàn cho con trai vừa giữ lại tiểu thϊếp.”

Chiêu Ninh Đế đáp: “Hoàng thúc có từng nghe câu, ‘Cá và tay gấu khó lòng giữ cả hai’. Hoàng thúc muốn giữ cá hay muốn giữ tay gấu?”

“Việc này…” Túc Thân Vương suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Lão thần hiểu rồi. Xin hoàng thượng cho mượn Vệ quân, trợ giúp lão thần loại bỏ tiểu thϊếp cùng thế lực của nàng ta.”

“Phúc An, dẫn hoàng thúc đi điều động người.”

Túc Thân Vương trở về vương phủ, đành cắn răng gϊếŧ tiểu thϊếp và loại bỏ toàn bộ thế lực của nàng ta.

Phủ vương gia trở lại bình yên như trước.

Trong vài tháng tiếp theo, những người con trai còn lại của ông không gặp phải chuyện gì.

Nhưng đột nhiên một ngày nọ, tam công tử của ông ho khan hai tiếng rồi ngất xỉu.

Túc Thân Vương đã một lần bị rắn cắn, nên giờ gặp dây thừng cũng sợ. Ông hoảng hốt vào cung gặp Cửu Cửu, mong nghe được suy nghĩ của nàng để biết con mình có nguy hiểm đến tính mạng không.

Nghe xong chuyện tam công tử ho khan và ngất xỉu, Cửu Cửu ngơ ngác.

[Ho thì tìm đại phu chứ, đến gặp ta làm gì?]

[Lại nói, chỉ ho và ngất xỉu thì chẳng chết được. Chuyện nhỏ nhặt thế này mà Túc Thân Vương gia gia cũng đem ra kể, thật là… ]

Nghe vậy, Túc Thân Vương an lòng quay về.

Nhưng chưa được bao lâu, một ngày khác, tứ công tử của ông ra ngoài đánh nhau với người ta, suýt mất mạng, ông lại gấp rút vào cung gặp Cửu Cửu để xem con mình có gặp tai họa nào không.

Cửu Cửu sững sờ.

[Đánh không lại người ta thì về mà luyện tập, nói với ta làm gì?]

[Cửu Cửu đâu có giúp đánh nhau được.]

Nghe xong, Túc Thân Vương trở về, nhưng chỉ vài ngày sau, ông lại vào cung.

Lần này là vì ngũ công tử của ông bị chính phu nhân đánh một trận thê thảm, ông muốn nghe thử suy nghĩ của Cửu Cửu để xem ngũ công tử của ông có bị đánh đến chết không và liệu ông có nên cho con mình ly hôn không.

Cửu Cửu thật sự không nói nên lời.

[Ngũ công tử nhà ông bị phu nhân đánh là vì hắn vốn là tay công tử lăng nhăng, cả ngày chẳng làm gì ngoài lang thang ở lầu xanh, thậm chí còn khiến mấy người có bầu, phu nhân không nổi giận mới là lạ.]

[Ông lão này nên về dạy dỗ con mình cho tốt, chứ đừng đến đây tán gẫu với Cửu Cửu.]

[Người ta nói, chuyện xấu trong nhà không nên đem ra ngoài chứ!]



Chuyện thế này cứ lặp đi lặp lại.

Cứ cách vài ngày, Túc Thân Vương lại tìm đến Cửu Cửu.

Ban đầu ông vốn chẳng coi Cửu Cửu ra gì, nhưng giờ thì gần như ngày nào cũng bám riết theo nàng để nghe suy nghĩ của nàng.

Cửu Cửu không khỏi cảm thấy khó hiểu, cũng chẳng biết phải nói sao.

Một cô bé chưa đầy ba tuổi, ngày nào cũng phải gặp gỡ một lão già tám mươi tuổi.

“Hu hu hu.”

[Ai có thể quản lý lão gia gia Túc Thân Vương được không?]

[Cửu Cửu không muốn ngày nào cũng nghe lão gia gia Túc Thân Vương kể lể chuyện gia đình nữa, càng không muốn biết các con trai của ông cưới bao nhiêu tiểu thϊếp, sinh bao nhiêu đứa con.]

[Mục tiêu của Cửu Cửu là biển rộng trời cao cơ mà.]

Hôm nay, Chiêu Ninh Đế đến bàn với Lý phi về việc tổ chức tiệc sinh nhật ba tuổi cho Cửu Cửu, liền nghe thấy những lời than thở của nàng, nghe vừa tủi thân lại vừa đáng thương.

Chiêu Ninh Đế lập tức ban chỉ, yêu cầu Túc Thân Vương không có chuyện gì thì đừng vào cung tìm Cửu Cửu nữa, năm người con trai còn lại của ông sẽ không gặp vấn đề gì đâu.

Cửu Cửu: Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.

“Cửu Cửu, sinh nhật ba tuổi của con, phụ hoàng sẽ tổ chức thật lớn cho con.”

Chiêu Ninh Đế ôm Cửu Cửu nói.

Cửu Cửu phấn khích: “Vậy tất cả mọi người sẽ vào cung chúc mừng Cửu Cửu sao?”

“Tất nhiên rồi.”

Cửu Cửu mừng rỡ vô cùng.

[Phụ hoàng gần đây muốn chọn vợ cho Thái tử ca ca, nhưng lại toàn chọn những người không đáng tin.]

[Nếu mọi người đều vào cung, thì người hợp nhất với Thái tử ca ca, là Dư Uyển Âm, sẽ xuất hiện. Mong phụ hoàng có thể ban hôn cho Thái tử ca ca và Dư Uyển Âm. Cô ấy là người tốt nhất, trung thành nhất với Thái tử ca ca, trong sách còn vì Thái tử ca ca mà hy sinh, thật đáng thương.]

[Thái tử ca ca lại rất tốt với Cửu Cửu, Cửu Cửu cũng muốn giúp ca ca chọn một người tốt ở bên cạnh.]

Dư Uyển Âm?

Khi nghe tên này, Chiêu Ninh Đế cảm thấy quen thuộc, nhưng không nhớ rõ là con gái của vị đại thần nào.

Hắn nghĩ kỹ một lúc, rồi nhớ ra, đúng là con gái của một nhà quyền quý nào đó, rất mạnh mẽ, từ nhỏ đã học võ, tài giỏi khác thường.

Trong giới quyền quý ở kinh thành, ít ai thích con gái từ nhỏ đã học võ, nhưng Chiêu Ninh Đế lại không nghĩ vậy. Hắn cho rằng con gái có tài năng là điều tốt, và rất mong được gặp tiểu thư nhà họ Dư.

Trước đây hắn chưa từng gặp nàng!

Không biết tiểu thư họ Dư trông như thế nào.