Lục Hi An và Tạ Chiêu lại cùng nhau đi thang máy.
Nhưng lần này Lục Hi An không xui xẻo như vậy nữa, cũng không nghe thấy tiếng động lạ nào, dù sao hệ thống đã nói sẽ không nhằm vào cậu nữa.
Bọn họ vào thang máy lại bấm tầng 2 và tầng 5.
Nhưng Tạ Chiêu phải lên tầng 2 để trực ban, còn Lục Hi An thì đi tìm gã mập chơi.
“Lần đầu tiên là 9 giờ, chúng ta phải đến phòng trực trước mười phút.”
Lục Hi An gật đầu, lúc trước cậu đã phát hiện đồng hồ gần như chỉ có ở các phòng bệnh và đại sảnh thang máy, hơn nữa thời gian cho đến nay vẫn luôn chính xác.
Thang máy dừng lại ở tầng 1, hai người nhìn nhau.
Lúc này mọi người đều được bố trí đi tầng 2-5, tầng 1 là có NPC hoặc là có người chơi cũng chạy loạn.
Cửa thang máy mở ra.
Lục Hi An ngửi thấy mùi hôi thối quen thuộc.
Cậu cúi đầu nhìn xuống xô nước kia, thấy vài sợi tóc ngắn trôi nổi phía trên.
Không biết là của ai.
“Này nhóc con, trạng thái của cậu khá tốt đấy.” Một giọng nói xa lạ vang lên.
Lục Hi An ngẩng đầu, nhìn thấy dì mặc quần áo quét dọn khoảng bốn năm chục tuổi, thậm chí còn có chút béo.
Vẫn mỉm cười chào cậu như cũ, lộ ra hàm răng bén nhọn trắng đều.
Bộ dáng khuôn mặt sáng sủa khác hẳn với bà lão có làn da khô khốc lúc trước.
Lục Hi An đoán lời nói này của nhân viên dọn vệ sinh là đã biết cậu thay đổi trận doanh, nhưng lúc này Tạ Chiêu vẫn đứng ở bên cạnh không nói một lời.
Có vẻ như các NPC khác trong phó bản sẽ không vì cậu đã thay đổi trận doanh mà giúp đỡ cậu, thậm chí còn không có ý định giúp cậu che giấu điều đó.
"Haha, không bằng dì." Lục Hi An cũng làm ra vẻ gặp người quen cũ.
Nhân viên dọn vệ sinh sờ lên khuôn mặt đã không còn khô khốc của mình nữa, tươi cười, trông rất sung sướиɠ: “Cũng không hẳn vậy đâu.”
Lục Hi An nhớ lại những gì Tạ Chiêu đã đề cập về Lý Ngao.
Lý Ngao đã bị ăn à?
Y tá trưởng và nhân viên dọn vệ sinh có quan hệ gì, tại sao người bị y tá trưởng mang đi lại bị nhân viên dọn vệ sinh ăn mất?
Dọn vệ sinh, đúng như tên gọi, dọn sạch rác.
Vậy là bà ta đã dọn sạch Lý Ngao?
Điều kiện kích phát sẽ là gì sau khi Lý Ngao đã đeo thẻ công tác lên, chỉ có thể là đã kích phát các quy tắc khác.
Anh ta chết cũng không nhất định là do bị y tá trưởng mang đi, mà là do phán đoán sai quy tắc chữ đỏ mới bị dọn sạch.
Vậy chẳng lẽ gã mập đã lấy tính mạng của Lý Ngao ra để đi thử quy tắc chữ đỏ?
Nói như vậy chắc hẳn gã mập cũng rất rối rắm không biết chữ đỏ kia là đúng hay sai.
Lục Hi An suy nghĩ, không biết gã mập có phát hiện ra sự kỳ quái của Lý Ngao không, nếu không có, có phải là gã đã lầm tưởng rằng chữ đỏ là đúng, từ đó phán đoán sai hai quy tắc chữ đỏ.
Nhân viên dọn vệ sinh đã cùng Tạ Chiêu ra khỏi thang máy ở tầng 2.
Tạ Chiêu rời khỏi thang máy, quay đầu liếc nhìn Lục Hi An, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Nhân viên dọn vệ sinh thấp hơn vẫn đang nói chuyện với Tạ Chiêu, Tạ Chiêu lại quay đầu nói chuyện ôn hòa với nhân viên dọn vệ sinh.
Cảnh tượng này quá kỳ quái.
Lục Hi An lấy kẹo bạc hà từ trong túi ra, do dự một chút vẫn cất đi.
Đợi lát nữa phải giả quỷ để hù dọa gã mập, chỉ sợ không thể dùng cái này.
Hơn nữa chỉ dọa thôi là chưa đủ.
Sử dụng các quy tắc để gϊếŧ chết đối phương mới là tốt nhất.
Suy cho cùng thì đây chính là cơ chế khen thưởng trận doanh mới của cậu.
Lục Hi An sẽ không cảm thấy có lỗi, người gã mập hại chết chắc chắn không ít, cậu có thể khoe khoang rằng mình đang thay trời hành đạo.
Thang máy dừng ở tầng 5, cửa mở ra, bên ngoài đèn vẫn bình thường, nhưng lại không thấy bất kỳ người nào.
Lục Hi An cũng không vội, cứ từ từ tìm là được.
Tuy nhiên, ngay khi cậu vừa nảy ra ý định đi tìm gã mập, trong đầu cậu liền xuất hiện hình ảnh về vị trí cụ thể của gã.
Gã mập đang xem hồ sơ bệnh án của bệnh nhân cùng Lý Ngao trong phòng trực ở tầng 5.
Trong hình ảnh, lúc gã mập cúi đầu kéo ngăn kéo ra, Lý Ngao nhìn bóng lưng gã mập bằng ánh mắt rất kỳ quái.
Không còn sự sợ hãi hay mê mang lúc trước, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm gã mập.
Lục Hi An sửng sốt một chút... Đây là đặc quyền của trận doanh đối địch sao?
Có thể biết vị trí của tất cả người chơi mọi lúc mọi nơi?
Lục Hi An lại thử nghĩ tới Tạ Chiêu.
Trong đầu xuất hiện một hình ảnh, là Tạ Chiêu đang ở tầng 2…pha sữa bột cho bệnh nhân? ? ?
Hình ảnh trong đầu cậu rất không ổn định, sau khi Tạ Chiêu pha sữa bột xong, hắn quay người đi về phía giường bệnh.
Lục Hi An nhìn rõ bệnh nhân trên giường.
Một đứa trẻ đang khóc lớn.
Nói chính xác thì đó là một đứa trẻ già, bởi vì khuôn mặt của người đối diện đầy nếp nhăn.
Lục Hi An nhớ đến gương mặt khô khốc của nhân viên dọn vệ sinh.
Hình ảnh biến mất, Lục Hi An vẫn còn muốn xem liền phát hiện không thể xem được.
Hệ thống định vị của cậu có giới hạn thời gian đối với từng mục tiêu sao?
Vậy cậu có thể kiểm tra vị trí của NPC không?