Sau Khi Biến Thành Sói Con Trong Câu Chuyện Ma Quái

Chương 17: Trốn thoát khỏi bệnh viện (17)

Lục Hi An do dự một chút, không có lập tức đi ra ngoài, tính hành sự theo tình huống, huống chi giữa một đống thi thể phủ vải trắng, rất khó tìm được người không cần thở như cậu.

Chỉ cần cậu không phát ra âm thanh, đối phương sẽ không dễ dàng tìm ra cậu.

Bởi vì trước đó cậu đã gặp gã mập hai lần nên cậu có thể phân biệt được tiếng bước chân của đối phương.

Tiếng bước chân lúc này rõ ràng không phải của gã mập.

Tốc độ không nhanh không chậm, giống như đi tản bộ ở sân vắng.

Ở một nơi tối đen như mực chứa đầy thi thể mà có thể giữ bình tĩnh như vậy.

Chắc chỉ có Tạ Chiêu.

Khi Tạ Chiêu lại gần mục tiêu rõ ràng, Lục Hi An chợt nhớ tới, nếu như mình không có hô hấp bị phát hiện, lấy đầu óc của Tạ Chiêu, nhất định sẽ đoán ra điều gì đó.

Cậu nhanh chóng bịt miệng lại, hít vào thở ra bằng mũi một cách có ý thức.

Tấm vải trắng đột nhiên bị kéo ra, trong bóng tối Lục Hi An nhìn thấy Tạ Chiêu đang nhìn cậu, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một cảm xúc không thể giải thích được.

Lục Hi An giả vờ giật mình, hai mắt trừng lớn, cậu buông tay ra, hít một hơi thật sâu, nhìn như sắp bị ngạt thở: "Đại lão!"

Tạ Chiêu không trả lời cậu ngay, cũng không có động tĩnh gì, chỉ im lặng quan sát.

Lục Hi An có chút sợ hãi lùi lại, ngập ngừng hỏi: "Đại lão?"

Lúc này Tạ Chiêu bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt hồ ly như nhìn thấu cậu, “Sao cậu không đi tập hợp?”

"Tôi sợ... Không dám đi đâu cả." Lục Hi An quấn chặt tấm vải trắng, nói một cách đáng thương.

Tạ Chiêu lại gần cậu, sau đó dùng tay chậm rãi xoa xoa đỉnh đầu lông xù của Lục Hi An hai lần, dùng giọng điệu dịu dàng dỗ dành, “Ừ, không sao rồi.”

Lục Hi An không hiểu sao có cảm giác bị thuần phục, cậu rất thích cảm giác được người khác xoa đầu này.

Tại sao mình lại giống một con chó thế này?

Để chuyển hướng sự chú ý nhằm vứt bỏ cảm giác kỳ lạ này, Lục Hi An nói, "Anh mập và anh La Tử bảo tôi đi cùng họ xuống xem xét... Sau đó tôi không biết vì lý do gì mà ngất đi, tỉnh lại đã ở nơi này... "

Tạ Chiêu ừ một tiếng, Lục Hi An không đợi được Tạ Chiêu dỗ dành cậu, đây là điều đã được dự đoán trước.

Cậu vẫn luôn cố gắng hết sức để khống chế nhịp thở của mình, không thể bị phát hiện sớm như vậy chứ.

Nếu để Tạ Chiêu biết được, cậu còn có thể sống không?

“Cậu có biết quy tắc 9-12 không?” Tạ Chiêu đột nhiên nói.

Có vẻ như hắn đã đọc quy tắc bên ngoài thang máy.

Lục Hi An vì để biện minh cho lời nói dối vừa rồi, bối rối lắc đầu, "Sao vậy... chẳng lẽ tôi đã kích phát à..."

“Cũng không có.” Giọng nói của Tạ Chiêu rất có tính trấn an, trước tiên hắn giải thích quy tắc mình nhìn thấy, sau đó nói, “Điều 12 nói nơi này không được có giường trống, nếu có thì phá hủy ngay lập tức.”

Vẻ mặt Lục Hi An hoảng hốt, "Đại lão, vậy tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không biết mình đã hôn mê ở đây bao lâu, sau khi tỉnh lại cũng không dám làm gì."

“Bởi vì cậu nằm trên đó, cho nên có lẽ cũng coi như không có giường trống, hoặc là nói, đã bị phá hủy.” Tạ Chiêu lộ ra một nụ cười quái dị, "Nhưng mà, bảng tên trên đầu giường viết tên của cậu.”

Trong lòng Lục Hi An chợt lạnh...

Ngày mất trên thẻ công tác đã bị thay đổi nên cậu không thể cho người khác xem nữa.

Lục Hi An giả vờ sợ hãi, nói: "Làm sao bây giờ, nghĩa là tôi phải chết sao, vậy tôi có nên phá hủy nó không?"

Tạ Chiêu ngước mắt lên, khẽ cười nói, “Cậu cũng có thể quý trọng cái giường này.”

Chuông cảnh báo vang lên theo bản năng, Lục Hi An giải thích.

"Là anh mập nhất quyết yêu cầu tôi đi cùng anh ta xuống đây, lại không ngờ rằng sẽ bị sự mơ hồ về câu từ của quy tắc 12 lợi dụng sao?"

Lấy đầu óc của Tạ Chiêu, từ quy tắc 9 có thể sẽ trực tiếp đặt sự nghi ngờ của phe địch lên người cậu.

Dù sao thì những người chơi ở các trận doanh khác nhau có thể gϊếŧ hại lẫn nhau.

Nhưng Lục Hi An cũng có thể đem sự nghi ngờ đó hướng về phía gã mập.

Người chủ động hại người cũng có thể là phe địch.

Tạ Chiêu không đáp lại lời ám chỉ của Lục Hi An, vươn tay lấy bảng tên của Lục Hi An, "Nếu may mắn, có thể nó sẽ là đạo cụ mang đi sau khi vượt qua phó bản."

Hóa ra là đang nói về chiếc giường này.

Lục Hi An thở phào nhẹ nhõm, phát hiện mình chỉ phát ra âm thanh thở ra, lại không có khí thoát ra.

Thật khó để khống chế khi không cần thở, cậu quên dự trữ khí trước.

Lục Hi An lặng lẽ dùng dư quang liếc nhìn vẻ mặt của Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu tựa hồ không phát hiện.

“Cậu không tham gia tập hợp trước giờ trực ban, y tá trưởng cũng không giao nhiệm vụ cho cậu.” Tạ Chiêu đột nhiên đổi chủ đề, “Cho nên cậu có thể tự do hoạt động... Trong trò chơi này, nếu bị đồng đội hại chết, có thể báo thù.”

Hai người vừa phân tích, Lục Hi An chưa chết, lời này của Tạ Chiêu bây giờ là có ý gì.

Để cậu giả quỷ đi hù dọa gã mập?

Tạ Chiêu là đồng ý rằng gã mập ở một trận doanh khác? Hay chỉ đơn giản là muốn xem kịch.

"Vậy lần trực ban đầu tiên tôi vẫn đi sao?" Lục Hi An bối rối.

"Đi, để bọn họ không biết cậu còn sống hay đã chết, chẳng phải càng thú vị hơn sao?" Tạ Chiêu nở nụ cười.

Tạ Chiêu rất thích cười.

Phần lớn thời gian hắn cười, đều không phải bởi vì vui vẻ.

Nhưng bây giờ thì phải.

Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Tạ Chiêu tràn ngập ác ý.

Giống như việc trêu đùa người khác làm hắn rất vui.

Lục Hi An nghĩ, nếu là người khác bị gã mập đánh bất tỉnh, Tạ Chiêu cũng sẽ đổ thêm dầu vào lửa, cũng may, vừa lúc chính cậu cũng thích làm loại chuyện này.

Điều này khiến cậu nhớ đến người anh trai hàng xóm mà cậu quen biết khi còn nhỏ, cũng thích bắt nạt người khác, chỉ khi thấy người khác gặp xui xẻo, anh ta mới có thể cười vui vẻ.

Tính cách Lục Hi An thay đổi thành như vậy ít nhiều cũng có phần bị ảnh hưởng bởi đối phương.

Nhưng... mẹ đã nói, người anh trai ấy đã trở thành người thực vật cách đây mười năm, vĩnh viễn nằm trong bệnh viện.

Nói tai họa sẽ kéo dài hàng ngàn năm, nhưng dường như nếu làm quá nhiều chuyện xấu vẫn sẽ gặp báo ứng.

Những suy nghĩ miên man của Lục Hi An bị cắt ngang.

"Tôi đang phụ trách trực ban ở tầng 2, nếu có việc gì thì có thể tìm tôi, gã mập và Lý Ngao đang ở tầng 5." Tạ Chiêu cười đủ rồi, nhắc nhở nói, "Nhưng Lý Ngao không quá thích hợp."

Lục Hi An nhớ gã mập từng nói Lý Ngao bị mang đi, cùng nhóm bệnh nhân giống hệt nhau ở tầng 4.

Cậu vẫn chia sẻ thông tin này với Tạ Chiêu, hy vọng có được một số thông tin mới, nhưng cậu không biết xuất phát từ tâm lý gì, cậu đã che giấu chuyện quy tắc chữ đỏ là nói dối.

Có lẽ là cậu có chút khó chịu với thái độ của Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu gật đầu nói đã biết, “Tôi đi tầng 2, nghe thấy rất nhiều tiếng trẻ con, chắc là khoa nhi nội trú, phòng bệnh tầng 3 không có đèn, cũng không có một chút động tĩnh nào, tôi chỉ có thể đi thang máy và rời đi ngay lập tức theo quy tắc, cho nên không có thông tin gì.”

Lục Hi An rất tin tưởng tin tức của Tạ Chiêu, tính cách đối phương khinh thường việc nói dối đối với vấn đề này, "Đại lão, sao anh lại tới tầng -1?"

Nếu cậu nhớ không lầm thì lịch trực ban cũng là một quy tắc ngầm, không phù hợp với yêu cầu không phải sẽ xảy ra chuyện sao?

“Sau khi xuống thang máy từ tầng 2 tôi cũng không rời đi ngay, phát hiện sau khi thang máy lên tầng 4 thì trực tiếp rơi xuống tầng -1, còn phát ra một tiếng động lớn, hơn nữa, vào thời điểm tập hợp tôi cũng không nhìn thấy cậu nên tôi liền xuống xem xét... Nhưng có vẻ như lúc ấy cậu không ở trong thang máy."

Tạ Chiêu nói xong, hắn mỉm cười thích thú, có lẽ cảm thấy rất hứng thú với nguyên nhân Lục Hi An sống sót, có lẽ hắn cho rằng Lục Hi An đã chết ở tầng -1 cùng thang máy, muốn đi xuống điều tra manh mối gây ra cái chết của cậu.

Không ngờ lại vừa lúc đυ.ng phải Lục Hi An, người bị gã mập đưa xuống tầng -1.

Thật là vô tình mà... Nếu thực sự lo lắng cho cậu, sẽ không đợi đến sau giờ tập hợp mới đi tìm cậu.

Dù sao thì sau một thời gian dài như vậy, thi thể cũng đã lạnh rồi.

Lục Hi An rốt cuộc cảm thấy có chút buồn bã, cậu biết rất rõ ở nơi này sẽ không có ai thực sự lo lắng cho sự sống chết của cậu, huống chi là người đang sống thoải mái vui vẻ trong khi những người khác đang chật vật tìm đường sống.

Dù sao thì cậu cũng đã che giấu thông tin mấu chốt của chữ đỏ.

[Cả hai đều che giấu điều gì đó, vẫn là nên xem phát sóng trực tiếp cảnh đối đầu của người thông minh, hahaha.]

[Streamer biểu hiện như thực sự tin tưởng Tạ Chiêu, nhưng trong lòng lại có rất nhiều suy nghĩ.]

[Tạ Chiêu hiếm khi hợp tác với người khác, tôi cảm thấy anh ta đã rất tử tế với người mới rồi.]

Thời điểm Tạ Chiêu không nói gì mở tấm vải trắng ra, chỉ để phán đoán xem cậu đã chết hay chưa, dù sao bảng tên trên đầu giường là của Lục Hi An, tức là hắn chỉ muốn nhìn xem, sau khi biến thành người chết cậu còn có giá trị lợi dụng hay không.

Lục Hi An vẫn làm hết phận sự diễn dáng vẻ của một thiếu niên ngoan ngoãn, lo lắng nói: "Đã đến giờ trực ban rồi, đại lão, anh không lên tầng 2 không sao chứ?"

Giọng điệu của Tạ Chiêu không hề dịu đi vì sự quan tâm giả dối của Lục Hi An, "Tôi đã đăng ký ở tầng 2 rồi nên không tính vi phạm quy định."