Sau Khi Biến Thành Sói Con Trong Câu Chuyện Ma Quái

Chương 19: Trốn thoát khỏi bệnh viện (19)

NPC mà cậu từng thấy cho đến nay chỉ có y tá trưởng và nhân viên dọn vệ sinh, Lục Hi An nhắm mắt lại và nghĩ tới.

Khuôn mặt của nhân viên dọn vệ sinh đột ngột xuất hiện trước mắt cậu.

Nếu hình ảnh trong đầu Lục Hi An giống như một chiếc camera đang đi theo bên cạnh mục tiêu, thì lúc này cậu sẽ giống như đang chĩa camera vào mặt nhân viên dọn vệ sinh.

Có lẽ là do khoảng cách quá gần, ống kính bị méo mó, khuôn mặt của nhân viên dọn vệ sinh càng trở nên khủng bố, giống như bị ép thành hình tròn, bà ta bỗng nhiên mỉm cười về phía ống kính.

Cái miệng tạo thành nhiều hình dạng, hình ảnh lại biến mất lần nữa.

Lục Hi An bị cảnh tượng chân thực đáng sợ này làm cho giật mình, nó giống như góc nhìn thứ nhất của game kinh dị vậy.

Điều này còn rất thú vị, hơn nữa cũng không cần phải thực sự đứng trước mặt nhân viên dọn vệ sinh để thưởng thức cảnh tượng kinh hoàng như vậy.

Lục Hi An bắt chước khẩu hình cuối cùng của nhân viên dọn vệ sinh, muốn xem bà ta nói gì, nói không chừng có manh mối nào đó.

Đừng động vào hắn?

Có chút kỳ lạ... Lục Hi An thử lặp lại phát âm nhiều lần theo khẩu hình.

Cuối cùng, cậu bắt chước ra khẩu hình giống hệt:

Đừng, xem, loạn.

[Trời ạ, vậy mà tôi thực sự bị nhân viên dọn vệ sinh dọa.]

[Cảm giác này giống như nhìn qua mắt mèo và nhìn thấy một người đang cầm dao nói chuyện với mình.]

[Tôi cảm thấy chức năng này quá vô dụng, nhìn trộm NPC chắc chắn sẽ bị thấy.]

Nhân viên dọn vệ sinh có thể cảm nhận được Lục Hi An đang nhìn mình không?

Nếu đúng như vậy, chức năng này có lẽ không phải để theo dõi các NPC để tìm kiếm manh mối.

Vậy nó có thể sử dụng để làm gì?

Đưa người chơi mục tiêu đến vị trí của NPC để hướng dẫn đối phương vi phạm quy tắc của NPC.

Lục Hi An định nhìn lại vị trí của y tá trưởng.

Dù sao bị phát hiện cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Trong hình ảnh, y tá trưởng đang leo cầu thang.

Lục Hi An liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh thêm vài lần, thấy phía dưới có viết lối thoát hiểm tầng 4.

Y tá trưởng đang đi lên tầng 5, cô ta nghi ngờ liếc nhìn camera, trong mắt hiện lên rất nhiều bất mãn và cảnh cáo Lục Hi An.

Thân hình vốn đã mập mạp và khuôn mặt kỳ quái càng dị dạng đáng sợ dưới ống kính méo mó.

Lục Hi An bị hình ảnh này làm giật mình.

Tại sao cậu cảm thấy rõ ràng những NPC này đã ở cùng trận doanh với cậu, nhưng lại càng thêm thù hận cậu hơn?

Lục Hi An không hiểu nổi, quyết định tạm gác chuyện này sang một bên, đi về phía phòng trực cuối tầng 5.

Cách bố trí gần giống như tầng 4.

Ánh đèn vẫn ảm đạm đến mức không nhìn thấy rõ.

Khi Lục Hi An nhẹ nhàng bước tới cửa phòng trực, xung quanh đều yên tĩnh.

Cậu lén lút đảm bảo không có bệnh nhân nào ra ngoài rồi mới đứng ở cửa nghe lén.

Bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.

Có thể xác nhận chính là gã mập, gã tựa hồ rất bất mãn với đồng đội của mình, trong giọng nói tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn.

Lục Hi An nắm bắt thời cơ, vào lúc giọng nói của gã mập lớn nhất bất ngờ gõ cửa.

Chậm rãi ba cái.

Âm thanh lục lọi và tiếng nói chuyện bên trong lập tức biến mất.

Nhưng không hề có tiếng người đi tới mở cửa.

Có lẽ gã mập đang suy đoán người đến là ai.

Là nhân viên dọn vệ sinh mà theo quy tắc không rõ sự an toàn hay là y tá trưởng?

Hay là một bệnh nhân không thể phân biệt.

Người bên trong không dám phát ra âm thanh.

Trong thế giới ma quái này, có người gõ cửa là một điều vô cùng đáng sợ và dễ dàng dẫn tới cái chết.

Lúc này, tất cả người chơi đều bị chia đội ở các tầng khác nhau, gã mập vốn cảm thấy ở cùng một tầng với người kéo chân sau như Lý Ngao đã rất xui xẻo, hiện tại còn phải đối mặt với tiếng gõ cửa.

Lục Hi An nhàn nhã chờ đợi, ở thời điểm gã mập lưỡng lự chưa quyết định được lại gõ cửa lần nữa.

Lần này tần suất cao hơn, âm thanh lớn hơn.

Giống như một con quái vật nôn nóng chờ đợi cánh cửa mở ra nhưng lại không phát ra một tiếng động nào.

Gã mập rất có thể không dám mở cửa.

Suy cho cùng, hầu hết những câu chuyện ma quái từng nghe trong hiện thực đều như thế này, không đáp lại không mở cửa thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Lục Hi An cười toe toét, lần này cậu không gõ cửa nữa mà dùng lòng bàn tay đập mạnh vài cái.

Sự nôn nóng dần tăng lên.

Cậu mở miệng nói: "Là em đây, anh mập, cứu em với!"

Mặc dù Lục Hi An không nhắc đến tên của mình, nhưng dù sao gã mập cũng là người đã làm chuyện trái với lương tâm.

Gã sẽ tự mình bổ não, người ngoài cửa chính là Lục Hi An, người bị đánh bất tỉnh rồi đưa xuống tầng -1.

Chỉ là, ai biết được Lục Hi An, người từng đến nhà xác, còn sống hay đã chết?

Cũng không phải trong truyện ma chưa từng xuất hiện quái vật có thể bắt chước giọng nói của người quen để dụ dỗ người ta ra mở cửa.

Nếu là thánh mẫu, có lẽ sẽ mở ra, gã mập lại là một người chơi lâu năm có chút kinh nghiệm, có đạo cụ trên người, lại không thích cứu người nên gã kiên định không mở cửa.

Lục Hi An cũng không vội, đoán chừng y tá trưởng sẽ sớm tới, cậu dùng móng tay cào lên cánh cửa, phát ra âm thanh chói tai, giọng nói yếu ớt giống như hít thở không thông, “Tại sao…Không cứu em…”