Sau Khi Biến Thành Sói Con Trong Câu Chuyện Ma Quái

Chương 7: Trốn thoát khỏi bệnh viện (7)

Sau khi cả hai ngồi xuống, Tạ Chiêu lấy trong túi ra mấy viên kẹo bạc hà đặt lên bàn rồi đẩy về phía Lục Hi An.

Lục Hi An biết loại kẹo bạc hà này, nâng cao tinh thần, không có mùi vị, một viên có thể ngậm rất lâu, hồi cấp ba lúc suốt đêm chơi game hay ban ngày đi học cậu đều rất thích ngậm kẹo này, còn sẽ không bị bắt được.

Xem ra Tạ Chiêu biết cậu thích ngậm đồ vật trong miệng.

Lục Hi An lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Cảm ơn anh~"

Chỉ cần không đề cập tới chuyện xảy ra ngoài ý muốn, đại lão vẫn khá tốt.

[Tôi nhớ Tạ Chiêu có thói sạch sẽ, không thích người khác chạm vào đồ của mình.]

[Không ngờ tới khen hắn đẹp trai là có thể có đãi ngộ như vậy.]

[Mẹ nó, người mới này có cái may mắn gì thế này?]

Trong khi đang ăn, Lục Hi An vẫn có thể cảm nhận được gã mập thỉnh thoảng lại nhìn qua đây.

Cậu bị nhìn đến thấy có chút ghê tởm, đối phương cuối cùng không nhịn được bưng khay cơm đi tới.

Lục Hi An nhìn qua, chỉ thấy hai món thịt, một món rau, trên món thịt không có lông tóc, nhìn rất bình thường, là thịt nạc bên trong.

Nhưng cách một mét là có thể ngửi thấy mùi lạ, Lục Hi An hơi nhăn mũi, cũng không tiện lấy tay che mũi lại.

Khay cơm của gã mập thoạt nhìn đã ăn không ít rồi.

Hóa ra những người khác đều không ngửi thấy mùi đó sao.

Tại sao mũi cậu lại giống mũi chó như thế?

Lục Hi An và Tạ Chiêu ngồi đối diện nhau, gã mập không dám ngồi cạnh Tạ Chiêu nên gã đã đặt mông ngồi xuống cạnh Lục Hi An, thân hình to lớn của gã làm cậu phải dịch sang một bên, nhưng gã mập lại giống như không hề nhìn thấy cậu.

Đại khái là thấy Lục Hi An dám bám lấy Tạ Chiêu nên gã mập mới có can đảm tiếp tục lại đây làm phiền hắn, "Tạ tiên sinh, chúng tôi đang thu thập thông tin, ngài có muốn cùng nhau trao đổi thông tin không?"

Nhưng giọng điệu của gã thậm chí có thể được nói là nịnh nọt.

Lục Hi An có chút khó hiểu mà kiêu ngạo, Tạ Chiêu chỉ nói chuyện với cậu, hơn nữa còn chỉ dẫn theo cậu.

Không đúng… Bộ dáng này của mình, sao lại giống chó cậy chủ thế này…

Lục Hi An lắc đầu, cậu thật ra cũng không thèm để ý thái độ của gã mập, vui vẻ thưởng thức rau xanh có chút khó nuốt.

Chỉ mong đối phương đừng để ý và gây phiền toái cho mình là được.

Tạ Chiêu tự nhiên chú ý tới biểu tình nhỏ của Lục Hi An, nhẹ nhàng nói với gã mập: “Cậu có thể trao đổi với Lục tiên sinh.”

Gã mập sửng sốt một lát, Lục tiên sinh? Ai?

Lục Hi An bất tri bất giác nhận ra đây là đang nói cậu.

Này là để cậu tự lựa chọn thông tin để trao đổi à?

Lục Hi An liếc nhanh về phía Tạ Chiêu, tự hỏi không biết Tạ Chiêu đang thử cậu, hay chỉ đơn giản là muốn rèn luyện cậu.

Nhưng Lục Hi An lại lựa chọn giả ngây giả dại.

"Khụ khụ, tôi chính là Lục tiên sinh, xin chào." Lục Hi An thẳng lưng, một bộ dáng không thể gánh vác trách nhiệm lớn lao này.

Sự nghi ngờ đối với cậu gần như lộ ra trên khuôn mặt của gã mập, sau đó gã bắt đầu sử dụng bộ não nhỏ của mình, suy đoán rằng Tạ Chiêu đã nói cho Lục Hi An biết thông tin nên lười nói lại lần nữa, đại lão mà, đều thích để tùy tùng chuyển lời.

Nhóc con này còn cho rằng chính mình lợi hại sao, nhưng mà giao dịch với người trẻ tuổi đầu óc ngu ngốc dễ dàng hơn nhiều so với giao dịch với một con hồ ly đuôi lớn như Tạ Chiêu, làm tốt còn có thể có thu hoạch bất ngờ.

"Chúng tôi tìm ra quy tắc nói rằng trong phòng trực ban luôn phải có người, cho nên chúng ta mỗi đợt thay phiên nhau hai người thì thế nào?" Gã mập nói ra tin tức gần như là vô nghĩa.

Bất cứ ai cũng có thể tìm được bộ quy tắc đầu tiên.

Mặc dù Lục Hi An cũng đoán được đối phương nói trước nhất định không phải thông tin hữu dụng gì, nhưng cậu cũng không ngờ đối phương sẽ coi cậu như kẻ ngốc, lại có thể nói ra những điều vô dụng như vậy.

Cậu cũng không tức giận, giả ngây giả dại đến cùng.

"Được chứ, vậy làm sao để tổ đội?" Vẻ mặt Lục Hi An không thay đổi, nghiêm túc hỏi.

Gã mập nhìn Lục Hi An, phát hiện vẻ mặt đối phương thật sự là nghiêm túc ngu ngốc, cũng không giống cố ý vòng vo, chỉ có thể ở trong lòng mắng đối phương ngu xuẩn, “Chúng tôi vừa mới bàn việc tổ đội tự do nhưng sẽ dùng rút thăm để quyết định thứ tự vào phòng trực ban, dù sao thì chẳng ai muốn là người đầu tiên đi cả.”

Lục Hi An và Tạ Chiêu vốn định đi đợt đầu tiên, nhưng biểu hiện quá rõ ràng, có thể sẽ khiến đối phương nghi ngờ.

Cậu liền giả bộ có chút sợ hãi, mang theo bộ dáng có chút thông minh hỏi, "Ừm, anh mập, trước kia mọi người có từng có loại nhiệm vụ phải hoàn thành đúng hạn không, đi sớm đi muộn có gì khác nhau không?"

Anh mập là cách mà những người mới gọi gã, Lục Hi An căn bản không nhớ tên người này.

Gã mập thấy Lục Hi An động tâm tư đối với thứ tự vào phòng trực ban, nhưng vẫn cẩn thận nhìn Tạ Chiêu.

Thấy Tạ Chiêu có vẻ không tính toán xen vào cuộc trò chuyện của họ, gã vội vàng động viên như anh em thân thiết: "Thật ra không có gì khác biệt, về cơ bản thì đều giống nhau, nhưng chết sớm siêu sinh sớm, trong khi chờ đến lượt mình cũng rất đau khổ."

Lục Hi An do dự một chút, sau đó nhìn Tạ Chiêu đang nghiêm túc ăn cơm, giống như một kẻ tùy tùng ngốc nghếch, cậu có chút làm dáng mà nũng nịu nói: "Anh Tạ Chiêu, em có thể tổ đội với anh được không~"

Lục Hi An bị chính giọng nói ghê tởm của mình làm da đầu tê dại, nhưng nghĩ tới Tạ Chiêu càng ghê tởm hơn, cậu lại cảm thấy sảng khoái không thể giải thích được.

Động tác ăn cơm của Tạ Chiêu dừng một chút, chờ hắn ngẩng đầu lên, lại là gương mặt tươi cười hoàn hảo không chê vào đâu được, “Được chứ, vừa lúc cũng không có ai cần tôi.”

[Kể chuyện cười nè, không ai cần Tạ Chiêu.]

[Tôi chỉ thích cách Tạ Chiêu kể chuyện cười.]

[Là ảo giác của tôi à? Hai người này đều có một loại mỹ cảm giả ngây giả dại.]

[Có lẽ đây chính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.]

Gã mập có vẻ cũng không muốn nhìn nữa, tại sao đại lão lại chịu dẫn theo một kẻ phế vật như vậy, còn mặc bộ đồ ngủ màu hồng dâu tây, giống hệt một kẻ biếи ŧɦái.

Nhưng trong phó bản chỉ dựa vào ôm đùi cũng vô dụng, nếu không tự mình làm được thì vẫn không thể sống sót.

Nghĩ đến đây, trong lòng gã mập cảm thấy dễ chịu hơn một chút, giống như việc Lục Hi An chết chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Lục Hi An nhận được sự đồng ý, nhanh chóng quay đầu lại, vẻ mặt không giấu được sự vui mừng: "Anh mập, em có thể là nhóm đầu tiên đi được không? Em thật sự rất sợ trong lúc chờ sẽ đem mình hù chết trước, bây giờ có anh Tạ đi cùng, em cũng không sợ là người đầu tiên mắc sai lầm nữa.”

Gã mập làm ra bộ dáng khó xử, nói: "Thật ra việc này không công bằng với mọi người, nhưng cậu là người nhỏ nhất ở nơi này, tôi sẽ trở về nói chuyện với bọn họ."

"Cảm ơn anh mập!" Lục Hi An bộc lộ vẻ vui sướиɠ ra ngoài.

Hình ảnh một tên ngốc nhát gan, lại dễ bị lừa khắc sâu vào trong đầu gã mập.

[Sao tôi lại cảm thấy...streamer vốn rất muốn là người đi đầu tiên nhỉ.]

[Rất biết diễn, còn đi một vòng lớn như vậy.]

[Là người mới, cậu ấy thật sự rất cẩn thận đó, khó trách Tạ Chiêu lại bảo cậu ấy trả lời.]

Sau khi người đi rồi, Lục Hi An mới thả lỏng ăn cơm.

Nói chuyện với kẻ ngốc thật sự rất phiền.

Còn không bằng tiếp xúc với nhân vật tràn ngập nguy hiểm như Tạ Chiêu.

Chỉ là nhiệm vụ vừa rồi Tạ Chiêu giao cho cậu, rõ ràng cậu không thể từ chối, điều này khiến cậu cảm thấy áp lực khó chịu.

Thâm chí Lục Hi An còn cảm thấy, có lẽ Tạ Chiêu để cậu tới, là bởi vì hắn chán ngán đối phó với loại người này.

Cậu điều chỉnh tâm lý nôn nóng của mình, nhìn sang bàn bên cạnh, những người mới dường như đang có trạng thái tốt hơn, gần như đều ăn xong món thịt rồi, hơn nữa tất cả đều có vẻ rất hưởng thụ món ăn.

Chỉ có người phụ nữ trước đó đã giải thích cho cậu và một thanh niên có chút thanh tú bên cạnh là không có thịt, có lẽ là họ không thích ăn thịt, hoặc là họ rất cảnh giác.

Lục Hi An có tính cảnh giác nên nhìn thanh niên kia lần thứ hai.

Cậu luôn cảm thấy đối phương khác với những người mới khác, mặc dù cũng là vẻ sợ hãi bất an.

Nhưng cứ thấy quái quái.

Sau đó Lục Hi An nhìn thấy gã mập mở to miệng nhai miếng thịt, có chút ghê tởm ăn không được nữa, vội vàng quay đầu lại cùng Tạ Chiêu trò chuyện, tựa hồ đang muốn nói gì đó: "Đại lão, vừa rồi tôi biểu hiện thế nào?"

Tạ Chiêu ngước mắt lên, trên môi lại nở nụ cười trêu chọc: "Sao không gọi anh nữa?"

Lục Hi An:? Anh không có bệnh đó chứ?