Lục Hi An không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh, cậu sợ chỉ có chính mình nghe được âm thanh này, sau lần đầu tiên trải qua, theo bản năng sợ hãi thì bây giờ cậu đã bình tĩnh lại, im lặng đi theo sát Tạ Chiêu.
[Vừa rồi một người mới đã bị ăn thịt ở đây, vậy mà không để lại một chút vết máu.]
[Haizz, còn tưởng là một cổ phiếu tiềm năng, người mới gặp phải cái này đều đã chết.]
[Không được rồi, không được rồi, bỏ đi, người mới này không giữ được.]
Chủ nhân của giọng nói không rõ lai lịch này dường như có thể cảm nhận được trạng thái của cậu.
Lục Hi An chỉ có thể giả vờ như không cảm nhận được gì.
Nếu thứ này phát hiện ra cậu đã cảm nhận được sự tồn tại của nó, có thể cậu sẽ chết rất thảm.
Lục Hi An giả vờ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cái gáy xinh đẹp của Tạ Chiêu, muốn để mình không bị di dời lực chú ý.
Nhưng mà, cậu đột nhiên phát hiện, hình như có thứ gì đó ẩn giấu trong sợi tóc trên đầu Tạ Chiêu.
Lục Hi An dụi dụi mắt, cậu cảm giác được tay mình lạnh lẽo, giống như một khối băng, tay bị nước mắt chảy ra thấm ướt, cuối cùng cảm thấy có chút ấm áp.
Sau khi xác nhận mắt mình đã có thể nhìn rõ trở lại, cậu mới ngẩng đầu lên.
Sợi tóc của Tạ Chiêu chuyển động một chút, Lục Hi An bước nhanh hơn, thu hẹp khoảng cách.
Sau đó, cậu nhìn thấy rõ ràng một con mắt màu đỏ tươi dữ tợn trợn ngược, bắt đầu nhìn cậu.
Lục Hi An mở miệng, theo bản năng định phát ra âm thanh.
Cũng may que gỗ nhỏ trong miệng bởi vì động tác há miệng của cậu mà suýt rơi ra ngoài, Lục Hi An theo phản xạ có điều kiện vội vàng cắn lại, dừng hành động của chính mình.
Thân thể Lục Hi An có chút run rẩy, sợ hãi cùng hưng phấn khiến cậu có chút thất thố.
Sự thôi thúc cuồng dã trong cơ thể dường như đang lan tràn.
Ánh mắt Lục Hi An dời xuống, nhìn chân Tạ Chiêu, đồng thời bình tĩnh lại.
Nếu không thể đè nén sự hưng phấn kia xuống thì phải làm sao để có thể phát tiết ra ngoài được?
Lúc này, Tạ Chiêu trước mặt cậu đột nhiên biến mất, để lại một mình Lục Hi An trong không gian trống vắng khủng bố này.
Mà cuối cầu thang lúc này cũng trở thành bậc cuối cùng, đi về phía trước nữa lại chính là vực sâu.
Nhưng Lục Hi An đã nhấc chân lên, giống như giẫm xuống sẽ rơi từ nóc tòa nhà xuống.
Lục Hi An nhéo dái tai chính mình, năng lực nhận thức gần đây được nâng cao cho cậu biết rằng vừa rồi chắc chắn cậu đang đi trên một đường thẳng, không tồn tại khả năng bị quỷ đánh tường gì đó làm rơi vào vòng lặp.
Trên cầu thang cũng không còn lối đi nào khác, nên không có khả năng cậu lại đột nhiên xuất hiện trên nóc tòa nhà.
Hoặc là không gian cậu đang ở đã xảy ra biến hóa, hoặc là tầm nhìn của cậu bị che chắn.
Trong giây lát ngắn ngủi nhấc chân này, Lục Hi An đưa ra quyết định, cậu giống như không nhìn thấy vực sâu dưới chân, vững vàng mà giẫm xuống, đồng thời nhịp tim đột nhiên tăng lên.
Khi chân cậu chạm đất, không gian lơ lửng dường như vặn vẹo một chút, giống như lấy chân cậu làm trung tâm lan ra những gợn sóng, cuối cùng quay trở lại thành một cầu thang.
Khi Lục Hi An bước trên mặt đất bằng phẳng lần nữa, nhiệt độ xung quanh cậu đã trở lại bình thường.
Tạ Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy Lục Hi An đang cúi đầu, bộ dáng trạng thái không quá thích hợp.
Hắn đột nhiên giơ tay lên, lại thấy thiếu niên hoảng sợ lùi lại một bước.
Tạ Chiêu không nói gì, hắn nhìn thiếu niên trước mặt cố gắng đè nén cảm xúc của chính mình, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn hắn, một bộ dáng rất dễ bắt nạt.
"Tôi không sao."
[Mẹ nó, vậy mà không hề bị ảo cảnh ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn giả vờ như vậy sau khi mọi chuyện đã xong.]
[Đã lâu rồi không thấy người mới gan lớn như vậy.]
[Cuối cùng tôi cũng đã tìm được một người mới để dưỡng thành rồi, đáng tiếc tôi không có quyền hạn khen thưởng.]
Tạ Chiêu dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt đọng trên lông mi của Lục Hi An, chóp mũi Lục Hi An ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, sau đó trước mắt phảng phất như có bức màn mỏng nào đó bị xé ra, trở nên rõ ràng.
Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu: “Làm tốt lắm.”
Tuy Lục Hi An nước mắt tràn trề, nhưng sau khi được khen một câu qua loa như vậy, cậu thế mà lại có một loại cảm giác bị thuần phục, muốn dụi đầu vào lòng bàn tay của đối phương.
Phản ứng bản năng này có chút kỳ quái, huống chi lý trí cậu hoàn toàn biết rõ, những lời này của Tạ Chiêu cũng không phải là thật sự an ủi mình.
Đối phương đã sớm biết cậu bị yểm trụ, lại không có bất kỳ hành động trợ giúp thực sự nào.
Nó giống như một NPC, dẫn dắt bạn tìm hiểu trò chơi, nhưng công việc thăm dò đánh quái, chạy trốn giữ mạng sống đều là của bạn.
Tạ Chiêu nở nụ cười an ủi, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia hứng thú, hắn đã gặp qua rất nhiều người mới.
Người có thể đối phó tốt với ảo cảnh đã rất ít, người có thể lập tức thay đổi trạng thái để đánh lừa cảm quan của người chơi khác sau khi ứng phó với ảo cảnh do quỷ che mắt, càng ít hơn.
Lục Hi An tự mình thuận khí, thoạt nhìn như vất vả lắm mới bình phục được cảm xúc.
Hai người ăn ý không nhắc lại chuyện này nữa, đi lên tầng hai.
Lục Hi An vừa đi lên liền phát hiện nhóm người chơi ngồi ăn ở tầng hai hình như thiếu một người.
Sắc mặt của những người chơi mới còn tệ hơn trước, trong khi nhóm người gã mập lại bình tĩnh ăn cơm.
Cũng không biết người biến mất kia có phải vừa trải qua điều tương tự như cậu hay không.
Nếu trong nháy mắt giẫm xuống đó cậu do dự, vậy sẽ xảy ra chuyện gì?
Là giống tóc vàng? Hay càng khủng bố hơn?
Dù sao thì trên cầu thang cũng không thấy có thi thể nào khác, thậm chí đến vết máu cũng không có.
Đối với những người chơi mới còn sống, việc biết mình sẽ chết ở một nơi nguy hiểm, khác với việc chứng kiến
đồng đội của mình lần lượt chết đi.
Lúc này, họ biết rõ mình cần phải ăn để duy trì thể lực, nhưng lại khó có thể nuốt xuống.
Tạ Chiêu cũng không để ý tới những chi tiết này, xoay người đi lấy đồ ăn.
Mỗi cửa sổ chỉ có một dì múc đồ ăn, thoạt nhìn giống hệt dì ở căng tin trường học.
Chỉ là phá lệ cực kỳ hung ác và thiếu kiên nhẫn, cũng không đeo khẩu trang hay thực hiện bất kỳ biện pháp vệ sinh nào.
Nhất là cửa sổ ngoài cùng bên trái có chút đặc biệt, cửa sổ này không có dì múc đồ ăn nào, thay vào đó là những chiếc bánh mì cỡ lòng bàn tay, vừa đủ để mang theo trên người, còn viết một người lấy hai cái [đừng tham lam quá nhiều].
Tạ Chiêu lấy hai cái bỏ vào túi, Lục Hi An đoán bánh mì này có công dụng đặc biệt nào đó nên cũng lấy hai cái.
Sau đó, họ chọn một món thịt và hai món rau, bàn tay của dì đều chuẩn xác run rớt vài cọng rau trong nồi thịt, để lại rất nhiều thịt trong đó.
Lục Hi An tận mắt nhìn thấy, bên trên một miếng thịt còn có lông, không biết là động vật gì…Dù sao nhìn cũng không giống gà, cá, vịt hay lợn.
Chóp mũi cậu khẽ giật, mùi máu tươi xông vào xoang mũi.
Lục Hi An quay lại nhìn Tạ Chiêu như muốn tìm kiếm sự đồng tình.
Nhưng đối phương hình như cũng không ngửi thấy mùi hôi thối này.
Lục Hi An cảm thấy khứu giác của mình mẫn cảm đến có chút khoa trương, thịt này còn chưa vào bát, cậu đã có thể phân biệt chính xác mùi tanh bị che lại trong thịt trong mùi khói dầu nồng nặc.
Mũi của cậu giống như một công cụ tinh vi nào đó, có thể phân tích và xử lý mọi mùi hương phức tạp.
Lục Hi An nhìn miếng thịt không rõ nguồn gốc kia, đột nhiên nhớ tới bác gái trong nhà ăn đã làm rớt chính xác món thịt kho tàu cho cậu.
Cũng may, bàn thức ăn chay nhìn vẫn bình thường, không có mùi lạ, cùng lắm thì không động vào thịt là được.
Tạ Chiêu không ngồi cùng đám người kia mà tùy tiện tìm một bàn ngồi sang một bên, Lục Hi An vẫn luôn đi theo sau như một cái đuôi nhỏ.
Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy thùng rác bên cạnh bàn ăn, vứt que kem của mình đi.
Ý thức văn minh cơ bản về việc không xả rác bừa bãi đã giúp cậu kiên trì cho đến bây giờ.