Gã mập không nhận thấy khác thường ở Lục Hi An, gã hùng hục dẫn một nhóm người ra cửa, tựa hồ muốn tiến hành quán triệt nhóm này đến cùng.
Nhưng sau khi gã mập đi đến cửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn Tạ Chiêu, giọng nói không còn khí thế mười phần như trước, mà lại rất cung kính: “Tạ tiên sinh... ngài có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Tạ Chiêu mỉm cười, thoạt nhìn không giống diễm quỷ nữa, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy rất ôn hòa dễ nói chuyện: "Không."
Đối mặt với người đẹp ôn hòa như vậy, gã mập lại một bộ dáng không dám làm phiền nữa.
Quả nhiên, người tên Tạ Chiêu này tuyệt đối không phải là người tốt gì.
Nhóm người lần lượt lục tục theo sau rời đi.
Chẳng bao lâu trong phòng chỉ còn lại Lục Hi An và Tạ Chiêu, Lý Ngao sống không còn gì luyến tiếc và xác tóc vàng đang nằm trên mặt đất.
Lục Hi An tổng kết lại tình huống vừa rồi, đưa ra một số thông tin.
Thế giới này đầy rẫy nguy cơ, cái chết dường như là chuyện thường ngày.
Muốn tồn tại cần phải tìm ra quy tắc trong miệng bọn họ.
Ở một mình rất nguy hiểm, nhưng Tạ Chiêu, thân là đại lão khiến bọn họ có phần sợ hãi, lại không có ý định kết bạn đi cùng, cho nên ở một mình hẳn không phải là nguyên nhân gây tử vong.
Lục Hi An bước đến camera giám sát trước mặt nhìn thoáng qua, mọi thứ trên màn hình giám sát đều im lặng và xám xịt.
Bên trên là những hành lang cùng cánh cửa đóng chặt giống nhau như đúc, không có bất cứ chỗ nào không giống nhau, rập khuôn đến mức làm người khác cảm thấy quỷ dị.
Cậu mở ngăn kéo ra, tìm thấy tấm thẻ công tác còn lại.
Phía trên là bức ảnh đen trắng của Lý Ngao, ngày sinh viết: 1990-2018.
Dưới tình huống vừa rồi, Lý Ngao không trực tiếp xảy ra chuyện gì, nhưng tấm thẻ công tác này dường như tuyên bố, đối phương là người đã chết.
Lục Hi An suy nghĩ một chút, đi đến trước mặt đối phương ngồi xổm xuống, đưa tấm thẻ công tác cho Lý Ngao.
[Ha hả, thánh mẫu, thường đều chết rất nhanh.]
[Nhưng lá gan cậu ấy rất lớn, nhanh như vậy đã dám chủ động tìm kiếm manh mối, thậm chí còn đoán được nguyên nhân cái chết của Lý Ngao.]
[Nam sinh cấp 3 can đảm cẩn trọng mlem mlem.]
[Đã nói trẻ vị thành niên không thể tham gia phát sóng trực tiếp rồi còn không tin, nhóc con cậu.]
Lý Ngao ngẩng đầu, khi Lục Hi An nhìn thấy ánh mắt chết lặng của đối phương, trong lòng đã rõ, cho dù vừa rồi anh ta đáp lời cũng không thể sống được bao lâu.
"Anh thử đeo thẻ công tác của mình vào xem." Lục Hi An còn muốn thử xem có thể cứu hay không, cậu thật ra không phải người lương thiện gì, chỉ là muốn xem sau khi kích phát quy tắc tử vong này, còn có thể vãn hồi hay không.
Nhưng khi Lý Ngao nhìn thấy bức ảnh đen trắng cùng ngày sinh phía trên, trong nháy mắt anh ta như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hét lên.
Lục Hi An sợ hãi lùi lại một bước, tiếng hét tê tâm phế liệt vang vọng trong không gian trống trải, khiến nó càng thêm quái dị.
Lỗ tai Lục Hi An đột nhiên đau đớn, sau khi tiến vào phó bản, thính lực của cậu dường như trở nên nhạy bén hơn.
Tạ Chiêu, người vẫn luôn quan sát bất ngờ đánh vào gáy Lý Ngao.
Lý Ngao ngất đi, tiếng hét lúc này mới dừng lại.
Lục Hi An nhìn sang, nhìn thấy trong mắt đối phương có chút thiếu kiên nhẫn, một đánh này cũng không phải là bộc phát lòng tốt gì.
Chỉ đơn thuần là ngại ồn ào mà thôi.
Tạ Chiêu duỗi những ngón tay trắng như ngọc ra, có chút ghét bỏ móc lấy tấm thẻ công tác của Lý Ngao, ném vào cổ anh ta.
Dưới ánh mắt của hai người, ngày sinh trên tấm thẻ công tác dần dần chuyển thành 1990-
Cho nên việc lấy lại thẻ công tác vẫn có thể cứu chữa.
Chỉ là trạng thái tinh thần của đối phương đã sụp đổ.
Tạ Chiêu sắc mặt bình tĩnh, giống như đã quen với loại cảnh tượng này: “Hắn không sống được.”
Giọng nói của đối phương nghe rất hay, trong trẻo lại dễ nghe, Lục Hi An ngây ngốc gật đầu, trái tim thế nhưng được giọng nói này xoa dịu đến bình tĩnh, hoàn toàn đem phán đoán trước đó của mình rằng đối phương là diễm quỷ không dễ chọc vứt ra sau đầu.
Chuyện này cũng không thể trách cậu được, chủ yếu là vì từ nhỏ Lục Hi An đã nhớ ăn không nhớ đánh.
Ngay khi bầu không khí đặc biệt căng thẳng, Tạ Chiêu lại chủ động nói chuyện với Lục Hi An, trong giọng điệu của hắn mang theo chút ý cười không rõ: “Sao cậu không đi cùng bọn họ.”
Lục Hi An có chút thụ sủng nhược kinh, phỏng đoán tâm lý của đối phương, xét từ việc từ chối lời mời của gã mập, Tạ Chiêu hẳn là không thích bị người khác ôm đùi.
Vậy thì mình nên ôm đùi như thế nào để có thể làm hài lòng hơn?
Khi cậu đang lề mề, Tạ Chiêu đột nhiên nhìn sang.
Lục Hi An chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói: "Bởi vì anh đẹp trai."
Mặc dù Tạ Chiêu không lộ ra biểu tình ngoài ý muốn gì, nhưng nhìn ý cười trong đáy mắt đối phương, cậu có thể hiểu được.
Lục Hi An cảm thấy hẳn là câu trả lời của mình làm đối phương tương đối vừa lòng.
Không ngờ tới, đại lão lạnh lùng này lại là người tự luyến trong ngoài không đồng nhất.
Sau khi Tạ Chiêu nghe thả rắm cầu vồng nói xong, mới nguyện ý giới thiệu ngắn gọn một câu.
"Phó bản này được ra đời quay xung quanh các quy tắc, quy tắc là một cái bẫy chết người, nhưng cũng bao hàm những manh mối để rời đi."
Lục Hi An giống như học sinh ngoan nghe giảng bài, chân thành gật đầu: "Vậy làm sao tìm ra quy tắc?"
Khi tiến vào, cậu đã nghe thấy đám người gã mập nhắc đi nhắc lại quy tắc, quả nhiên, thứ này rất quan trọng.
Tạ Chiêu lại không trực tiếp trả lời, hắn nghịch thẻ công tác trong tay, cười hỏi: “Cậu cảm thấy bộ quy tắc đầu tiên sẽ ở đâu?”
Tạ Chiêu không rời khỏi căn phòng này cùng người khác, có phải bởi vì trong căn phòng này có manh mối không.
Khi tiến vào Lục Hi An đã quan sát xung quanh, nơi duy nhất có che chắn, chính là cái rèm che giường kia.
Lục Hi An không chút do dự bước tới, kéo tấm rèm giường ra, chăn đệm bên trong đã ố vàng, thoạt nhìn bẩn thỉu, hôi hám còn có chút nhớp nháp, khiến người ta không muốn lại gần.
Chiếc giường trước mặt khiến cậu nhớ đến những chiếc giường tầng trong ký túc xá, mọi người đều thích dán những tờ giấy nhớ lên tấm ván giường, như vậy khi mở mắt ra là có thể nhìn thấy.
Lục Hi An không có đưa tay lật tấm ga trải giường dính đầy dầu mỡ, mà trực tiếp ngồi xổm xuống, nhìn xuống ván giường của giường tầng trên.
Nơi đó có dán một tờ giấy.
Lục Hi An muốn gỡ xuống xem, nhưng lại không dám chạm loạn vào những thứ ở đây, liền nói với Tạ Chiêu: “Là cái này à?”
Tạ Chiêu đi tới nhìn qua, trong mắt có chút tán thưởng: "Là người mới, mười giây rất nhanh."
Lục Hi An nhịn không được trợn mắt, ý tứ là, đối với Tạ Chiêu hắn mà nói, suy nghĩ mười giây là quá chậm sao.
[Vãi chưởng, lần đầu tiên tôi thấy Tạ Chiêu phản ứng lại người mới.]
[Chẳng lẽ là do người mới khen Tạ Chiêu đẹp trai sao? Fans lâu năm tỏ vẻ, từ trước đến nay chưa có ai dám nói như vậy, đều sợ đại lão sẽ vì điều này mà tức giận.]
[Có phải chúng ta đã phát hiện ra chút gì đó kỳ quái về Tạ Chiêu không?]
Thấy Tạ Chiêu không để ý đến mình, Lục Hi An liền ngoan ngoãn đọc quy tắc.
Chữ viết bằng bút chì trên tờ giấy nhớ hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ các chữ số Ả Rập kia.
1. Y tá trực ban cần đảm bảo đèn ở mỗi tầng đều bình thường, nếu phát hiện đèn nhấp nháy hoặc tắt, lập tức tìm kiếm thang máy, hơn nữa chỉ có thể rời đi bằng thang máy.
2. Mỗi giờ phải có ít nhất một y tá có mặt trong phòng trực ban để xử lý thủ tục xuất viện.
3. Chỉ có một bệnh nhân xuất viện, nét mặt ngũ quan bình thường, nếu ngũ quan sắp xếp không đúng, vui lòng đóng cửa sổ ngay lập tức, đồng thời tắt đèn và đợi đối phương rời đi.
4. Nếu như xuất hiện hai bệnh nhân, hãy xác định và làm lơ bệnh nhân sai, nhớ kỹ, đừng bao giờ phản ứng "Nó".
5. Khi hai bệnh nhân đồng thời xuất hiện, quy tắc 3 hủy bỏ, lúc này, bệnh nhân chính xác cũng có thể có ngũ quan sai lầm.
Quy tắc 5 mới là trọng điểm của bộ quy tắc này.
Khi xuất hiện một bệnh nhân, quy tắc là phán đoán ngũ quan có được sắp xếp chính xác hay không.
Nhưng khi có hai bệnh nhân, không thể dựa vào ngũ quan để phán đoán chính xác hay không, mà quy tắc cũng không nói đến phương pháp phán đoán.
Sau khi Lục Hi An đọc xong bộ quy tắc quỷ dị này, cậu cảm thấy sợ hãi, đồng thời lại không thể kìm nén được sự tò mò của chính mình.
Loại cảm giác khiến cậu cảm thấy hưng phấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thể giải thích được lại xuất hiện.