Thấy không còn ai nói chuyện, người phụ nữ mập mạp lộ ra nụ cười vừa lòng mà quái dị, cô ta ngồi trước màn hình theo dõi, cầm hồ sơ bệnh án lên, "Tôi là y tá trưởng ở nơi này, bây giờ chúng ta bắt đầu điểm danh."
Khi người phụ nữ đọc từng cái tên một, mọi người không dám làm thêm bất kỳ động tác hay lời nói nào nữa, lần lượt trả lời.
Lục Hi An cũng trả lời theo, cậu phát hiện đám người gã mập kia bị gọi đến tựa hồ cũng không có gì ngạc nhiên hay sợ hãi, chứng minh đây hẳn là bước cơ bản, có lẽ trước mỗi phó bản đều cần điểm danh.
"Tạ Chiêu."
“Có.” Giọng nói uể oải trong trường hợp này có chút đặc biệt, đó là giọng của người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai trước đó.
Lục Hi An cẩn thận thưởng thức cái tên này, còn rất phù hợp với vẻ ngoài của hắn, có một chút gì đó - có lẽ là cảm giác như diễm quỷ?
Cho nên đối phương cũng là con người chân thật như mình, chứ không phải là quỷ ở đây sao.
Lục Hi An nghĩ đến ấn tượng đầu tiên của mình với Tạ Chiêu.
Không hòa hợp với đám đông, tựa như vốn thuộc về nơi này.
Giữa những câu trả lời với giọng điệu không đồng nhất, vốn tưởng rằng phân đoạn này sẽ trôi qua suôn sẻ.
Nhưng thời điểm đọc đến cái tên cuối cùng, không có ai trả lời.
Người phụ nữ mập mạp cũng không tức giận, tròng mắt trắng dã rất to nhìn về một hướng, dường như biết ai không trả lời.
Nụ cười trên mặt cô ta giãn rộng,
"Lý Ngao?"
Người đàn ông run rẩy trong góc vẫn không trả lời.
Đây chính là người đàn ông còn dính thứ màu vàng trắng sền sệt trên đầu, thời điểm đầu tóc vàng nổ tung, anh ta là người cách gần cậu ta nhất.
Anh ta thậm chí còn thống khổ mà bịt kín miệng.
Lục Hi An đã ăn xong cái pudding nhỏ, cậu cắn que gỗ, quan sát vẻ giễu cợt trên mặt gã mập, lời oán trách của những người mới khác và sự sợ hãi của người đàn ông tên Lý Ngao kia.
Cảm xúc của con người thì ra có thể phong phú như vậy.
[Streamer này thật thái quá, vừa rồi cái đầu kia nổ tung mà cậu ta vẫn có thể nuốt trôi được.]
[Cách cái kem pudding nhỏ tan chảy chẳng lẽ không giống cái đầu đang nở hoa sao, cậu ta thậm chí còn ăn xong rồi.]
[Đừng nghĩ phức tạp như vậy, lỡ như người này chỉ đơn thuần là ham ăn, có lẽ sau khi xem xong cảnh đó còn muốn ăn óc heo đấy chứ.]
“Lý Ngao!” Lần này giọng nói của y tá trưởng gần như là rống lên, khiến Lục Hi An có chút giật mình, cậu cắn chặt que gỗ trong miệng, phòng ngừa mình không cẩn thận phát ra tiếng.
Trên mặt Lục Hi An vẫn là vẻ mặt đơn thuần, nhưng cảm xúc lạnh lùng trong mắt đã hấp dẫn sự chú ý của Tạ Chiêu.
Ở một nơi như thế này, gần như không có người mới nào có thể thờ ơ xử lý các trường hợp khẩn cấp ngay từ đầu, chỉ có người chơi tên Lục Hi An này, từ đầu đến cuối không có cảm xúc đặc biệt nào, thậm chí còn bình tĩnh hơn một số người chơi lâu năm.
Lục Hi An rất nhanh liền cảm giác được, khi cậu quay người lại, Tạ Chiêu đã dời tầm mắt nhìn về phía Lý Ngao đang bị mọi người vây quanh trong góc.
Đối phương cũng tránh ánh mắt, nhưng Lục Hi An có lúc không nhịn được ý muốn xấu xa, người khác nhìn cậu, cậu sẽ tránh né, người khác tránh né, cậu sẽ quang minh chính đại mà nhìn.
Thừa cơ tham lam nhìn nhiều thêm hai cái, dù sao ngay cả trong mơ thì cậu cũng không thể tưởng tượng ra vẻ đẹp đến loại mức độ này.
Sau khi Lục Hi An ngắm đủ rồi, mới hài lòng buông tha đối phương, nhìn về phía Lý Ngao.
Bản thân Lý Ngao đang run rẩy cúi đầu vì sợ hãi, anh ta thậm chí còn tự bóp cổ mình, phát ra âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng.
Thoạt nhìn tinh thần anh ta gần như sắp hỏng mất.
Y tá trưởng không nhận được phản hồi, tròng mắt lại xoay chuyển, lại đột nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cô ta quay người lấy từ trong ngăn kéo ra một chồng thẻ công tác, “Mọi người đều ở đây, đây là thẻ công tác của các người, đến lấy hết đi."
Mọi người đều ở đây à? Lục Hi An liếc nhìn Lý Ngao, lời này của y tá trưởng là có ý gì.
Lý Ngao thật sự không có việc gì sao?
Y tá trưởng dựa theo tên đưa từng cái thẻ đến tay từng người, ngoại trừ Lý Ngao.
Lục Hi An nhìn thẻ công tác, trên đó có viết tên của cậu, vị trí ảnh thẻ là một bức ảnh trắng đen của cậu, bên dưới là ngày sinh của cậu, viết là 2000-
Cậu đã nhìn thấy cách thức này, trong sách ngữ văn nếu tác giả chưa qua đời, đều sẽ viết như vậy.
Nếu cậu không may qua đời, có phải ở chỗ này sẽ hiển thị 2000-2018...
Lục Hi An xoa xoa cánh tay nổi da gà, mím chặt khóe môi.
Cảm giác cầm trên tay giấy chứng tử của chính mình, rất là độc đáo.
Y tá trưởng lúc này nhìn có vẻ bình thường hơn một chút: “8 giờ các người sẽ phải bắt đầu trực ca đêm, trước lúc đó có thể xuống căng tin ăn cơm, sau đó đi phòng nghỉ thay bộ quần áo trắng của các người, bắt đầu từ 9 giờ đến 6 giờ sáng mai, mỗi giờ phải có người đến phòng trực ban một lần để xử lý thủ tục xuất viện.”
Lục Hi An cẩn thận ghi nhớ từng thời điểm.
Y tá trưởng nói xong liền rời đi.
Lục Hi An cách cửa gần nhất, cậu nghe thấy vài tiếng bước chân sau đó đột nhiên biến mất, cũng đột ngột như lúc đi ra.
Cậu bước tới mở cửa ra, nhanh đến mức đám người gã mập cũng không kịp ngăn cản.
Phía sau cánh cửa, y tá trưởng đã không còn bóng dáng, Lục Hi An tính toán mấy tiếng bước chân vừa rồi, cô ta tựa hồ không thể đi đến khu vực khuất tầm nhìn.
Quả nhiên là đi ra liền biến mất.
Ngay cả NPC tuyên bố nhiệm vụ cũng không phải là người sao? Tuy rằng cậu nghi ngờ Tạ Chiêu là diễm quỷ, nhưng nếu đều là người chơi, vậy hắn nhất định là một con người.
Gã mập thấy không có chuyện gì liền tức giận mắng Lục Hi An: "Muốn sống thì đừng cmn làm loạn nữa, nếu không sẽ hại chết toàn bộ chúng ta đấy."
[Mẹ nó, streamer còn rất dũng cảm đấy, chẳng lẽ là streamer thích đi tìm đường chết?] Thưởng 20 tích phân.
[Thật ngu ngốc, vừa rồi thấy cậu ta bình tĩnh như vậy tôi còn tưởng là một người thông minh tiềm năng.]
[Những tên lòe thiên hạ đi tìm đường chết thường chết nhanh nhất, nhưng trải nghiệm thị giác cũng không tệ.]
Lục Hi An ngước mắt lên, vẻ sợ hãi trên mặt gã mập bị tức giận thay thế, có vẻ như một người chơi lâu năm như gã cũng sợ NPC này.
NPC tuyên bố nhiệm vụ cũng rất đáng sợ sao?
Những người mới trong nhóm vì lời nói của gã mập mà nhìn cậu với ánh mắt căm ghét.
Tâm lý của những người mới đến này đều ở bên bờ vực sụp đổ, bọn họ rất cần một đối tượng để có thể phát tiết cảm xúc, mà những học sinh thoạt nhìn có vẻ dễ bắt nạt nhất, chính là đối tượng bọn họ lựa chọn.
Lục Hi An bất đắc dĩ nhún vai, từ trước đến nay cậu không quan tâm đến cái nhìn của người khác, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng nói: "Anh la hét to như vậy, có phải có khả năng sẽ nguy hiểm hơn không? Dù sao thì, nơi này hình như được gọi là, khoa nội trú nhỉ~"
Cậu mỉm cười, ra vẻ bí ẩn mà dừng lại một giây: "Lý trí mách bảo tôi rằng, đây là nơi cần phải yên tĩnh đó."
[Mọi người à, người xem lần hai xác nhận có quy tắc ẩn này.]
[Tôi cũng nhớ rõ, thường chỉ có người đem người mới ra thử nghiệm mới nhận ra điều đó.]
[Nhưng bất cứ ai có chút kinh nghiệm đều có thể đoán được loại quy tắc này, đám mập quá ỷ lại vào việc lấy người mới để thử quy tắc, nên không còn loại thói quen suy nghĩ như vậy nữa.]
[Tôi cảm thấy streamer cũng không phải ngu ngốc như vậy, hơn nữa quá nhỏ, chẳng lẽ lại là nam sinh cấp 3 mlem mlem.]
[Lầu trên bình tĩnh, trẻ vị thành niên không thể tham gia phát sóng trực tiếp được.]
Gã mập bị dọa cho im lặng, đồng thời vô thức quay đầu lại nhìn Tạ Chiêu.
Những gì tên ngốc này nói không sai, các quy tắc phó bản đều có liên quan đến bối cảnh của phó bản, cho dù các quy tắc còn chưa xuất hiện, thì cũng phải đề phòng.
Những người mới tựa hồ cũng cảm thấy lời nói của Lục Hi An có đạo lý, ánh mắt nhìn gã mập không còn tín nhiệm mù quáng như trước nữa, thậm chí còn mang theo chút hoài nghi.
Người chơi lâu năm này cam đoan có thể đưa bọn họ sống sót trở ra, có vẻ còn kém lý trí hơn người mới đối diện.
Gã mập có chút thẹn quá hóa giận nói: "Nhìn cái gì? Các người nhìn kết cục của tóc vàng kia đi, vừa rồi tôi đã nói không thể rời khỏi nơi này, các người đều không tin đúng không? "
Những người chơi mới bị mắng co rúm lại, nhìn thi thể tóc vàng vẫn còn chưa lạnh bên cạnh, không khỏi run rẩy, cũng không dám đáp lại gã mập nữa.
Sau khi gã mập hét xong, gã lùn bên cạnh mới giống như người cầm đầu bước ra nói: “Mập cũng là lo lắng mọi người mở cửa ra sẽ vi phạm quy tắc nào đó, ví dụ như tình huống vừa rồi có khả năng rất cao sẽ bị gϊếŧ khi mở cửa, mọi người tốt nhất đừng hành động bừa bãi, tranh thủ còn chưa đến giờ trực ban, đi xung quanh thăm dò trước, sau đó nhớ đi ăn cơm, xem có tìm ra được quy tắc đầu tiên hay không."
Rất hiếm khi người mới nhận được thiện ý của người khác, họ dễ dàng được trấn an mà không oán hận gì thêm.
Trong mắt Lục Hi An hiện lên một tia nghi hoặc.
Những người này rõ ràng rất coi thường người mới, tại sao lại muốn thu phục người mới...
Theo suy nghĩ của bọn họ, người mới dường như không sống được bao lâu, thu phục một nhóm người sắp chết có ý nghĩa gì chứ?
Quả nhiên là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.
*Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.