Sau Khi Biến Thành Sói Con Trong Câu Chuyện Ma Quái

Chương 1: Trốn thoát khỏi bệnh viện (1)

Lục Hi An đột nhiên mở mắt ra.

Mặt trăng đỏ giống như chiếc đĩa tròn treo lơ lửng trên bầu trời, lớn đến mức tưởng chừng như duỗi tay là có thể với tới.

Mà cơ thể cậu dường như đang bập bềnh phía trên khu rừng, được bao quanh bởi một màn sương mù đỏ.

Lục Hi An muốn nhấc tay chân lên để di chuyển, lại phát hiện thân thể mình bắt đầu không chịu khống chế mà trôi về một hướng.

Những bụi cây rậm rạp trước mắt nhanh chóng lướt qua, cho đến khi có một ngọn lửa bập bùng yếu ớt xuất hiện trước mắt cậu, dường như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

Ở đó có hai cậu bé nhìn khoảng chừng mười tuổi, đang dựa sát vào nhau trốn dưới tảng đá.

Xung quanh toàn là bùn đất, không có chỗ đặt chân, củi đang cháy trước mặt cũng chập chờn.

Trong đó có một cậu bé nhỏ hơn đang nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt đỏ bừng, dường như đã hôn mê.

Người còn lại cũng không khá hơn là mấy, sắc mặt tái nhợt nhíu chặt mày lại, nhưng vẫn vòng tay ôm lấy cậu bé, cố gắng truyền hơi ấm cho đối phương.

Lục Hi An cảm thấy cảnh tượng này rất xa lạ, rồi lại có chút quen thuộc.

Cậu nhịn không được tò mò muốn đến gần hơn để nhìn rõ mặt bọn họ.

Cậu vừa đến gần, cậu bé đang hôn mê bỗng nhiên mở to mắt.

Lộ Hi An sợ đến mức theo bản năng muốn lùi lại phía sau, trong hốc mắt cậu bé kia thế nhưng lại là một đôi con ngươi dựng thẳng hung ác như dã thú.

Trên đỉnh đầu cũng nhô ra một đôi tai lông nhung màu trắng, trông rất đáng sợ lại quái dị.

Sau đó, khóe miệng cậu bé chảy ra máu tươi, một đôi răng nanh sắc nhọn vươn ra, cắn xé đôi môi nó.

Những chiếc răng nanh sắc nhọn ấn vào cổ cậu bé kia, dễ dàng đâm xuyên qua làn da mỏng manh.

Lục Hi An muốn ra tiếng nhắc nhở, lại cảm giác được một trận choáng váng nặng nề.

Cảnh tượng trước mắt trời đất quay cuồng.

Lục Hi An bỗng nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu lên mới ý thức được mình đang nằm trên bàn sách.

Là vô tình ngủ quên, trên trán vẫn còn lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

Lục Hi An ấn vào trái tim đang đập dồn dập để hòa hoãn lại, sau đó mới lấy giấy tùy tiện lau đi mồ hôi trên mặt.

Cậu bật điều hòa, nhớ lại giấc mơ dường như rất kỳ quái mình vừa mới thấy, lúc này đầu óc cậu đang rất hỗn loạn.

Lục Hi An bất an nhìn xung quanh, căn phòng quen thuộc mà cậu đã sống hơn mười năm thế nhưng lại cảm thấy có chút xa lạ.

Lúc này, rèm cửa bị một cơn gió mạnh thổi tung, lộ ra ánh nắng chói chang lúc hai giờ chiều bên ngoài.

Căn phòng trống rỗng lại sáng sủa nhưng làm cậu cảm thấy hơi hồi hộp.

Thời tiết tháng 8 rất oi bức.

Cảm xúc của Lục Hi An có chút bồn chồn, gần đây cậu thường xuyên vô hình có cảm giác tức ngực và khó thở.

Cậu lê thân thể có chút mệt mỏi vì nằm mơ đến tủ lạnh phòng khách lấy ra một cái kem pudding nhỏ, vứt vỏ đi rồi trở về phòng.

Nhưng trong nháy mắt vừa đẩy cửa ra, cậu cảm nhận được một luồng gió lạnh ập vào mặt.

Có phải điều hòa bật thấp hay không? Lục Hi An không quá thanh tỉnh mà ngẩng đầu, muốn tìm điều khiển từ xa, đồng tử lại đột nhiên co rút.

Thứ đập vào mắt cậu không còn là căn phòng ngủ quen thuộc nữa.

Cùng lúc đó, bên tai vang lên một giọng nữ máy móc lạnh băng.

[Phó bản người mới đã được mở. ]

[Quyền phát sóng trực tiếp đã được bật. ]

[Nếu bạn sống sót sau phó bản của người mới, bạn sẽ được mở ra bảng nhiệm vụ cùng với một phần quà lớn dành cho người mới. ]

[Streamer hãy cố gắng hết sức để sống sót. 】

Lục Hi An nhéo nhéo lỗ tai có chút ngứa ngáy.

Mặc dù gần đây cậu thường xuyên mơ hồ nghe thấy giọng nói, nhưng giờ phút này, giọng nói này vô cùng rõ ràng, cậu chắc chắn đó không phải là ảo giác.

Hơn nữa giọng nói thông báo rõ ràng là âm thanh máy móc, nhưng vẫn khiến người khác cảm giác tràn ngập ác ý.

Lục Hi An vứt bỏ suy nghĩ, ngước mắt lên đánh giá hoàn cảnh của mình.

Khung cảnh trước mắt giống như một phòng trực ban, trong phòng chỉ có một cái bàn, trên đó chiếu hình ảnh giám sát đen trắng, trong góc có một chiếc giường, vách tường nhợt nhạt đến mức khiến người khác cảm thấy không thoải mái.

Trong phòng có khoảng mười người, có vẻ hơi chen chúc.

Lục Hi An chú ý tới một người đàn ông đứng ở phía sau cùng, đối phương cũng không nhìn cậu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp quá mức nhìn chằm chằm vào khoảng không, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Khuôn mặt xinh đẹp hoa lệ có vẻ không giống những người khác, u ám trong suốt đến mức vừa vặn có thể hòa hợp với hoàn cảnh ảm đạm xưa cũ này.

Lục Hi An cảm thấy khuôn mặt đối phương có chút thân thiết quen thuộc.

Đối phương hơi nghiêng đầu, Lục Hi An tự nhiên rời mắt đi trước khi hai tầm mắt chạm nhau.

Thân thiết nhưng lại có chút nguy hiểm.

Sau đó Lục Hi An nhìn về phía người phụ nữ đang cau mày đứng trước mặt, bên cạnh cô ta còn có ba người đàn ông lùn, béo hoặc gầy.

Bốn người này nhìn tương đối bình tĩnh, giống như rất quen thuộc với nơi này.

Còn lại là những người trẻ tuổi với khuôn mặt sợ hãi, hai mắt đờ đẫn, rõ ràng bị dọa không nhẹ.

Người đàn ông mập nói với người đàn ông lùn bên cạnh: “Mười ba người, hẳn là đủ rồi.”

Người đàn ông lùn gật đầu: “Người mới lần này không được tốt, không có người nào đáng tin cậy.”

Lục Hi An nhìn về phía sau quan sát xung quanh, phát hiện cửa phòng ngủ nhà mình đã không còn nữa, thay vào đó là một cánh cửa gỗ cũ kỹ tồi tàn có tay cầm rỉ sắt.

Cậu cắn một miếng kem pudding sắp tan chảy trên tay, cảm giác lạnh buốt khiến răng cậu có chút đau nhức, nhưng cũng vừa đủ để đánh thức cậu khỏi trạng thái buồn ngủ.

Lục Hi An quay người lại, sắc mặt lập tức chuyển sang vẻ ngượng ngùng, "Cái kia, có thể tắt điều hòa được không? Thân thể tôi hơi yếu, có chút lạnh."

Lời nói của cậu thành công khiến tất cả mọi người nhìn qua, ngoại trừ chàng trai trẻ ở phía sau.

Lúc này cậu cũng không biết trong đại sảnh đang phát sóng trực tiếp, trong phòng phát sóng trực tiếp của Lục Hi An xuất hiện lẻ tẻ vài bình luận.

[Xem phát sóng trực tiếp lâu như vậy đây là lần đầu tiên tôi thấy loại phản ứng này trong phó bản.]

[Theo kinh nghiệm của tôi, loại người này hoặc là kẻ ngu ngốc chết nhanh hoặc là một đại lão thâm tàng bất lộ.]

[Tôi không thể không nhìn vào bộ quần áo ở nhà màu hồng và đôi dép trong nhà giống như tất này của cậu ấy, nói chứ loại người mặc quần áo kiểu này thật sự sẽ là đại lão sao?]

[Đi thôi, không có gì để xem, mấy người chơi lâu năm trong phó bản này hoặc là chuyên môn đổi mạng của người mới để lấy manh mối, hoặc là loại chuyện này không liên quan đến mình như đại lão Tạ Chiêu, người mới sẽ chết rất nhanh, nhiều lắm chỉ có thể xem góc nhìn của Tạ Chiêu.]

Ba người đàn ông đứng chung một chỗ không có ý định trả lời cậu, thậm chí còn không nhìn cậu, trên mặt không che giấu vẻ ghét bỏ.

Chỉ có người phụ nữ chủ động mở miệng, nhưng giọng điệu cũng không hề nhẹ nhàng, "Cậu cảm thấy ở đây có máy điều hòa à?"

Lộ Hi An a một tiếng, sau đó nuốt miếng kem vừa mới cắn, trong mắt lộ ra vẻ ngây thơ trong sáng: “Tháng tám mà có thể lạnh như vậy sao?”

Miếng kem còn chưa tan đã bị nuốt chửng, chảy vào dạ dày, mang theo một cảm giác lạnh lẽo khiến cậu không khỏi rùng mình.

Người phụ nữ miễn cưỡng mỉm cười: “Đây không còn là thế giới ban đầu nữa, mỗi một hành động của cậu đều có thể khiến cậu phải trả giá bằng mạng sống của mình, ví dụ như bây giờ cậu ăn kem, có thể sẽ khiến cậu bị tiêu chảy đi vệ sinh và mất liên lạc với chúng tôi, trong thế giới này ở một mình rất nguy hiểm."

Lục Hi An nhìn cây kem trên tay, không nỡ vứt đi, lại cắn một miếng, "Không sao cả, tôi có dạ dày thép."

[Người mới đến không nghe lời khuyên đều chết rất mau.]

[Tôi thật sự không biết streamer ngu ngốc thật hay là giả vờ ...]

[Loại bia đỡ đạn này chết quá nhanh, cũng không có cách chết mới nào, tôi nhìn chán rồi, đi đi.]

“…” Vẻ mặt người phụ nữ có chút méo mó, người thanh niên mặc quần áo màu hồng dâu tây in hoa này quá kỳ quái: “Ở thế giới này, cấu trúc cơ thể của cậu có khả năng phát sinh thay đổi, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Những người mới cô ta gặp trong mấy năm nay, hoặc là điềm tĩnh, thông minh, trời sinh thích hợp với nơi này, hoặc là những con ruồi không đầu thường thấy nhất.

Giống như đến đây tham quan du lịch như thế này, chắc không để trong lòng, cho rằng giống như trốn thoát khỏi mật thất, cũng sẽ chết nhanh thôi.

Đáng tiếc, khuôn mặt non nớt như vậy, hẳn là mới học cấp ba.

Tên mập cười một tiếng, chỉ là trong tiếng cười lại tràn ngập chế giễu: "Cô giải thích với cậu ta làm cái gì? Vừa thấy liền biết không sống nổi qua một đêm."

Lục Hi An im lặng ăn kem, vẻ mặt như đang ngơ ngác, nhưng trong đầu đã phân tích rất nhanh tình huống hiện tại.

Tuy rằng người phụ nữ kia nói không được ăn kem nhưng rõ ràng trong phòng không có thùng rác, ai biết được chính mình ném linh tinh xả đầy rác thì sẽ ra sao.

Cậu đã sớm nhận ra được chỗ này không phải là chỗ nào an toàn.

Hơn nữa, cảm giác lạnh buốt trong miệng, có thể giúp Lục Hi An bình tĩnh lại và suy nghĩ.

Không biết có phải là do giấc mơ kỳ lạ vừa rồi hay không mà cơ thể cậu vẫn khô nóng, tâm tình cũng bị ảnh hưởng mà chán nản, nhịn không được khao khát một thứ gì đó mát lạnh.

Căn phòng im lặng trong vài phút, người mới ở trong góc liên tục phát ra những tiếng nức nở cố kìm nén.

Đồng hồ treo trên tường không ngừng tích tắc, mỗi một tiếng đều phảng phất đánh vào lòng người.

Kim phút di chuyển lên trên cùng, đã tròn bảy giờ.

Không biết vì sao, trái tim của Lục Hi An dường như đột nhiên run lên, lông tơ trên người dựng đứng.

Đây giống như một loại bản năng sợ hãi, trực giác trước nguy hiểm.

Lục Hi An nhẹ nhàng đặt tay lên ngực... Loại cảm giác này, thế nhưng mang lại cho cậu một kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cậu nhớ rõ mình không phải là người thích theo đuổi cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ, loại kɧoáı ©ảʍ này, rốt cuộc là từ đâu đến.

Không đợi cậu suy xét, cánh cửa phía sau cậu truyền đến tiếng bước chân.

Lục Hi An không nhanh không chậm rời khỏi cửa một bước, đôi môi ngậm kem hơi tái đi vì lạnh, nhưng cậu lại không có ý định đặt kem xuống.

Cánh cửa bật mở, một người phụ nữ mập mạp mặc đồng phục y tá bước vào.

Cô ta cau mày nhìn những người trước mặt, sau đó lấy sổ bệnh án trên tay ra, quét qua một lượt những người chơi.

Ánh mắt của cô ta làm người khác cảm thấy ghê tởm, giống như bị một con rắn độc dính nhớp quấn lên, "Đều chắc chắn muốn đến đây thực tập phải không, có ai muốn rút lui không?"

Nghe vậy, không ít người ngẩng đầu lên, rút lui là có thể rời đi sao?

Nhưng không ai dám lên tiếng trước, mọi người đều rục rịch ra tay.

Nếu rút lui có thể rời đi thì sao?

Lục Hi An nhận thấy nhóm mập mạp kia không chút rối rắm, cũng không có ý định rút lui.

Có lẽ rút lui cũng không phải là chuyện gì tốt.

Một chàng trai trẻ có mái tóc nhuộm màu vàng sốt ruột giơ tay lên, “Tôi.”

Dù đã trở thành chim đầu đàn nhưng cậu ta lại không mấy vui vẻ, ngoài miệng còn mắng: “Tất cả đều con mẹ nó khốn nạn.”

Mọi người đều nhìn cậu ta, những người còn lại không thấy có chuyện gì xảy ra, tựa hồ có chút động tâm, một người bộ dáng học sinh có chút chần chừ muốn giơ tay.

Tay còn chưa nâng đến bả vai, tóc vàng vốn đang có chút kiêu ngạo đột nhiên phát ra tiếng hét thảm thiết.

Tiếng hét của tóc vàng kéo dài trong vài giây, thậm chí cậu ta còn liên tục dùng tay nắm lấy không khí bên cạnh.

Ngay sau đó, đầu cậu ta đột nhiên nổ tung, chất lỏng sền sệt lập tức bắn tung tóe khắp nơi, trong lúc nhất thời trong phòng vang lên vài tiếng hét chói tai.

Một thanh niên bên cạnh cậu ta là người bị ảnh hưởng nặng nề nhất, trên tóc dính không ít máu đỏ tươi.

Người nọ tuy không hét lên nhưng ánh mắt đã dại ra.

Nữ sinh vừa muốn giơ tay lên sợ hãi đến mức che miệng lại, chân run rẩy lùi lại một bước rồi ngã xuống đất, nỗ lực dùng tay chống đỡ nhưng hai chân lại mềm nhũn không thể đứng dậy nổi.

Rốt cuộc, chỉ thiếu một chút nữa, cô đã giơ tay lên.

Lục Hi An nhìn chằm chằm vị trí của tóc vàng, đầu cậu ta dường như đã bị một lực nào đó ép vào giữa, cho đến khi hộp sọ của con người không còn chịu nổi lực đó, mới bị nghiền nát.

Thi thể tóc vàng còn đứng yên vài giây rồi mới ngã xuống.

[Luôn có những người không tin tà, nhưng thật sự không nghĩ tới toàn bộ quá trình streamer đối với việc có thể rời đi lại không động tâm.]

[Hầu hết người mới lúc này đều may mắn, nhưng tôi cảm thấy streamer đã thích nghi khá tốt đó.]

"Hahahahahahahahaha!" Người phụ nữ mập mạp đột nhiên ôm bụng cười lớn, cười rối loạn giống như đang chế giễu, chỉ vào tóc vàng đã ngã xuống bằng những ngón tay được sơn giống như dính đầy máu tươi.

Không có ai dám lên tiếng, chỉ có thể đợi cho đến khi cô ta cười đủ rồi, tiếng cười bén nhọn mới chậm rãi dừng lại.

Người phụ nữ lau mắt, cười như sắp chảy cả nước mắt: “Còn có ai muốn rút lui nữa không?”