Sau Khi Biến Thành Sói Con Trong Câu Chuyện Ma Quái

Chương 4: Trốn thoát khỏi bệnh viện (4)

Lục Hi An phớt lờ cảm giác kỳ quái của chính mình, tiếp tục suy nghĩ về các quy tắc.

Nếu quy tắc 5 không giải quyết được, vậy thì người chịu trách nhiệm xử lý thủ tục xuất viện cho bệnh nhân ở phòng trực ban, là người dễ xảy ra chuyện nhất.

Bởi vì trên quy tắc không nói khi có hai bệnh nhân xuất hiện thì phải làm sao để xác định bệnh nhân sai, xác định bệnh nhân sai rồi thì lại phải làm gì.

Dù sao cũng sẽ không phải là chuyện gì tốt.

Nhìn thấy Lục Hi An đang nghiêm túc đọc quy tắc, Tạ Chiêu nhắc nhở: "Không thể lấy đi những thứ viết quy tắc, quy tắc cũng không nhất định chỉ làm mới ở một chỗ."

"Nghĩa là tôi phải học thuộc toàn bộ quy tắc sao? May mà tôi mới thi đại học xong, trí nhớ còn tốt." Mặt mày Lục Hi An có chút ủ rũ.

Cậu cũng không sợ cái chết có thể đến bất cứ lúc nào, mặc dù que kem đã bị cắn ra không ít vết răng, nhưng răng nanh của Lục Hi An vẫn có chút ngứa.

Cảm giác này giống như lúc mới mọc răng hồi còn nhỏ.

Hơn nữa sau khi tiến vào nơi này, Lục Hi An luôn có thể cảm nhận được một luồng xung động quen thuộc không rõ nguồn gốc trong máu mình.

Đó là một loại cảm xúc tâm phiền ý loạn, khiến cậu cấp bách muốn làm chút gì đó, tựa hồ đã có thể ảnh hưởng đến năng lực giữ lý trí của cậu.

Điều này rất giống với bình thường khi Lục Hi An cãi nhau với các bạn cùng lớp, trong đầu rõ ràng không hề có cảm xúc gì, nhưng đột nhiên tim lại đập nhanh hơn, toát ra một cổ xúc động muốn cắn đứt cổ đối phương.

Loại mất khống chế như vậy, sau khi lớn lên, dưới sự cố gắng kiểm soát của cậu đã biến mất từ lâu.

Nhưng khi tới nơi này rồi, lại giống như một cỗ áp lực vốn kìm nén bấy lâu nay bị bộc phát.

Ngay cả Tạ Chiêu cũng không thể bỏ qua sự công kích mãnh liệt trên người đối phương.

[Thật kỳ lạ, tại sao streamer này lại có khí chất phân liệt như vậy.]

[Tôi cũng cảm giác được!! Nó quá trái ngược với biểu hiện bình tĩnh của cậu ấy.]

[Mọi người đang nói cái gì vậy, người mới khẩn trương không phải là việc bình thường sao? Cố gắng bình tĩnh đó.]

Lục Hi An lại vô thức cắn chặt que gỗ nhỏ trong miệng, hồi lâu sau mới hỏi thẳng vấn đề: “Làm sao chúng ta phán đoán chính xác bệnh nhân sai?”

Tạ Chiêu nhìn cậu một cái, có lẽ vừa lòng vì mình không cần lãng phí thời gian giải thích trọng điểm, dùng giọng điệu kiên nhẫn nói: “Bệnh nhân xuất viện lần đầu tiên rất có thể chỉ có một mình.”

Tạ Chiêu giải thích thực sự quá mức ngắn gọn, phần lớn mọi người đều không kịp hiểu là có ý gì.

Đây cũng chính là nguyên nhân thực sự khiến Tạ Chiêu không thích tiếp xúc với người khác, cái gì cũng phải giải thích rõ ràng rất mệt mỏi.

Nhưng chỉ một câu này, Lục Hi An liền lập tức hiểu được ý tứ khác của Tạ Chiêu.

Là một đại lão, Tạ Chiêu hiểu rất rõ các quy tắc.

Điều hắn muốn nói có lẽ là, quy tắc thực sự sẽ không để mọi người luống cuống dò dẫm trong bóng tối mà mất mạng.

Cho nên, nếu quy tắc không có đáp án thì cần phải đợi đến lúc đó suy luận ngay tại hiện trường.

"Như vậy chúng ta có thể quan sát những đặc điểm khác của bệnh nhân xuất viện để phán đoán xem họ có thể xuất viện hay không." Lục Hi An phản ứng rất nhanh.

Cậu vẫn luôn rất để ý đến quy tắc 5 kia, điều đó có nghĩa là các quy tắc phó bản có thể vi phạm lẫn nhau.

Khi xuất hiện hai người, bệnh nhân chính xác cũng có thể có ngũ quan sắp xếp sai.

“Chỉ là, nếu xuất hiện lần đầu tiên là bệnh nhân sai nét mặt ngũ quan có vấn đề, lại phải đóng chặt cửa sổ, làm sao chúng ta có thể quan sát được hành vi của đối phương?”

“Câu hỏi hay đấy.” Tạ Chiêu nhìn cậu, sau đó lộ ra một nụ cười quái dị: “Cho nên phải có người đứng ở bên ngoài nhìn.”

Lục Hi An tưởng tượng ra cảnh tượng đó, vào ban đêm bên ngoài phòng trực, trên hành lang tối tăm vắng vẻ, một bệnh nhân có ngũ quan lung tung rối loạn đến gõ cửa phòng trực ban.

Sau đó cậu còn phải ở trong tình huống không có bất kỳ bức tường nào che chắn mà đứng bên cạnh quan sát.

"Bệnh nhân sai sẽ tấn công người khác sao?" Lục Hi An chưa từ bỏ ý định hỏi.

Tạ Chiêu chọc thủng may mắn của cậu, thậm chí còn khẽ cười hai tiếng, như thể đây chỉ là một trò chơi giải đố thú vị, "Dựa theo quy tắc thì sẽ không, nhưng khi chúng ta đứng ở bên ngoài, nó không nằm trong các quy tắc đã biết hiện tại."

Lục Hi An im lặng, Tạ Chiêu quả nhiên không phải là một đại lão ôn hòa gì.

Nhưng hắn nguyện ý giải thích cho cậu nhiều như vậy, lại còn đẹp trai, Lục Hi An lựa chọn pua* chính mình, Tạ Chiêu là người tốt.

*PUA là viết tắt của Pick-up Artist, trường hợp này có thể hiểu là thao túng, kiểm soát tâm lý.

"Đi ăn cơm đi." Tạ Chiêu xoay người đi ra ngoài.

Lục Hi An ngoan ngoãn đi theo phía sau, nhìn bóng lưng đối phương, đầu óc nóng lên, đột nhiên hỏi: "Tại sao phải giúp tôi?"

Nhưng trên mặt Tạ Chiêu lại lộ ra vẻ nghi hoặc không thèm che giấu.

Tựa hồ không thể hiểu được câu hỏi của Lục Hi An.

"Tôi chỉ nói cho cậu quy tắc trò chơi thôi, nhưng mà, tôi khá hứng thú với cậu."

Lục Hi An ồ một tiếng rồi không nói nữa.

Cậu cũng không cảm thấy việc Tạ Chiêu hứng thú với cậu đồng nghĩa với việc đối phương thích cậu.

Chỉ là cụ thể có ý gì, Lục Hi An cũng không đoán ra.

Tạ Chiêu không giấu giếm vấn đề gì với Lục Hi An, chính xác là vì hắn không sợ gì cả.

Người như vậy, khinh thường việc cố ý hại người khác, nên không cần lãng phí quá nhiều sức lực để đề phòng hắn.

Có thể tin tưởng, lại không thể tín nhiệm.

Đối phương chỉ là không nói dối, không đồng nghĩa với việc sẽ cho cậu biết tất cả đáp án.

Thậm chí có khả năng sẽ cố tình che giấu thông tin mấu chốt, nhìn Lục Hi An chịu chết.