Mười tám năm Lâm Nghiêu luôn nhẫn nhịn chịu đựng nhưng dường như từ lúc nhìn thấy vị đại tiểu thư Ngôn này anh lại sụp đổ.
Tay anh không kiềm chế được vươn ra mặc kệ cái ý tưởng âm u chưa từng xuất hiện trong mười tám năm qua của mình dần trỗi dậy.
Sống mười tám năm nghèo khổ cũng không ảnh hưởng đến cơ thể Lâm Nghiêu dậy thì tốt, cái eo và phần lưng anh thẳng thắn lên cũng đủ sức che chắn kín kẽ thiếu nữ đang ngủ ngon bên người.
Làm cho những người đang mang tâm tư trong lớp không nhìn trộm nổi một nửa tia nắng ánh xuân.
Tất nhiên họ cũng không thấy được cánh tay Lâm Nghiêu đang do dự chậm chạp.
Tại giờ phút này Lâm Nghiêu cực kì tỉnh táo, một khi anh đưa tay ra, nếu đại tiểu thư Ngôn tỉnh giấc sẽ nhận ra điều gì......
Một câu nói của Ngôn gia đủ khiến cho kẻ không có gì cả như anh càng vạn kiếp không đứng dậy nổi.
Mực đậm nơi đáy mắt Lâm Nghiêu dần lan tràn ra đầy ý niệm cố chấp.
Anh theo ý mình đưa tay ra chạm cực nhẹ vào chiếc môi đỏ tươi kiều mềm tựa như cánh hoa hồng.
Mềm thật......
Mềm hơn cả trong dự liệu của Lâm Nghiêu.
Anh đưa đầu ngón tay trở về đầy vẻ không nỡ rồi cúi đầu hít nhẹ ngón tay của mình, như ý nguyện ngửi thấy được hương ngọt dính một ít ở bên trên.
Bên ngoài đã mềm mại và thơm như vậy, bên trong thì sao?
Lòng tham của con người sâu như đáy biển.
Màu mắt Lâm Nghiêu mang vẻ kín đáo, lông mi lạnh lùng không nhúc nhích.
Tiếng bước chân có vẻ hơi dồn dập đúng lúc cắt đứt lòng tham đang lan tràn ngang dọc của anh.
Một nam sinh trong lớp với vẻ mặt khẩn trương đi đến.
Anh ta thấp thỏm cẩn thận mà nhìn Ngôn Khanh Nguyệt đang ngủ ngon, trong ánh mắt ngu ngơ không che được sự kinh diễm.
Thấy người này ánh mắt nhìn thẳng không chút che giấu, Lâm Nghiêu từ trước đến nay tha thứ dễ dàng hay chưa từng có xích mích với bạn cùng lớp khuôn mặt đã lạnh xuống chỉ trong thoáng chốc.
Như là thú dữ bị xâm phạm lãnh địa, táo bạo trong lòng Lâm Nghiêu đã bắt đầu không đè nén được.
Giọng khàn lạnh như băng hỏi: “Có chuyện gì không?”
Trong khi Lâm Nghiêu không có lập trường hỏi câu này thay cho Ngôn Khanh Nguyệt.
Nam sinh căn bản không thèm để ý đến Lâm Nghiêu, anh ta vẫn cứ dại ra nhìn vào Ngôn Khanh Nguyệt, chỉ có ánh mắt kiêng kị thỉnh thoảng nhìn ngoài cửa.
Giống như là ngoài cửa có người nào khiến anh ta sợ hãi.
Anh ta cuối cùng không dám do dự nữa gõ nhẹ bàn một cái, giọng nói nhắc nhở nhỏ nhẹ chỉ sợ làm bệnh mỹ nhân giật mình.
“Ngôn Khanh Nguyệt, bên ngoài có người tìm.”
“Ngôn Khanh Nguyệt?”
“Ngôn Khanh Nguyệt tỉnh dậy.”
Anh không nỡ hù dọa mỹ nhân đang ngủ thế nên tiếng nói chuyện cũng đè thấp xuống, Ngôn Khanh Nguyệt đang ngủ sâu, cho dù gọi đi gọi lại nhiều lần cũng không tỉnh.
Mấy lần như thế cũng chỉ nghe được âm thanh buồn bực nhỏ nhẹ phát ra từ trong môi đỏ khẽ nhếch của Ngôn Khanh Nguyệt làm nam sinh kia nghe mà mặt đỏ tới mang tai, vẻ mặt Lâm Nghiêu cũng càng ngày càng lạnh xuống.
Một tiếng bước chân nặng nề từ gần đó đi tới.
Nam sinh đến gọi kia nghiêng đầu thấy vậy vẻ mặt đỏ ửng chợt biến mất, giọng nói khẩn trương nhưng vẫn cẩn thận: “Sao anh Hoài lại đi vào? Bạn học Ngôn vẫn còn đang ngủ.”
Đột nhiên cảm thấy khẩn trương làm anh ta ngay cả tên của Ngôn Khanh Nguyệt cũng không dám gọi ra, nói xong lại chạy nhanh trở về chỗ của mình.
Người đi đến là một nam sinh vẻ ngoài tối tăm có ngũ quan cực kì lăng lệ, môi mỏng sống mũi cao, vóc dáng cũng rất lớn, tóc mái hơi ngắn, đang cất bước dài đi đến.
Anh ta cũng mặc đồng phục nhất trung, chỗ cúc áo ở cổ để tùy ý mở ra mấy viên có vẻ như đang rất nóng, mồ hôi rơi xuống thấm trên ngực to khỏe.
Lông mi hiện ra vẻ kiêu căng khó bảo, mắt chim ưng đẹp lạnh lùng không hề che lấp đi vẻ hung ác rõ ràng trong mắt.
【Phát hiện nhân vật mấu chốt: Từ Thịnh Hoài, hệ thống đang khởi động......】
【Ký chủ tỉnh dậy! Nhân vật mấu chốt đến!】
009 kêu lên với vẻ kinh ngạc ở trong đầu rốt cuộc cũng đánh thức được Ngôn Khanh Nguyệt đang ngủ say.
Mí mắt trắng hồng của Ngôn Khanh Nguyệt miễn cưỡng mở ra trong mơ hồ, lông mi dày đặc cuốn lên, chỗ đuôi mắt in dấu một vệt đỏ ửng.
“Ai đến?” Giọng nói thì thầm từ trong môi đỏ phun ra.
Ngôn Khanh Nguyệt vừa mở mắt ra thấy cách mình không xa là một khuôn mặt đẹp lạnh lùng xa lạ khiến cô trong lúc phút chốc không kịp phản ứng.
Một đôi mắt trong veo đầy gợn sóng của cô ngập đầy hơi nước mê mang mà nhìn nam sinh cao lớn mặt mũi lăng lệ phía trước.
Mỹ nhân làm cái gì cũng thấy đẹp.
Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp trắng hồng còn giữ vẻ buồn ngủ mê mang, vài sợi tóc đen như mực lẻ tẻ mà dán ở bên cạnh gương mặt càng làm nổi bật lên da tuyết môi đỏ trông rất đẹp mắt.
Hai nam sinh lớn lên cao to như nhau, một người trông kiêu ngạo một người trông buồn phiền, nhìn thấy cảnh như vậy trước mắt vẻ mặt đều hoảng loạn sững sờ.
Thịnh Hoài đi đến chỗ này là vì người trong nhà dặn dò anh đến chiếu cố bạn thuở nhỏ một chút.
Cảm thấy kỳ cục là anh và Ngôn Khanh Nguyệt quen biết nhau rất nhiều năm mãi cho đến năm ngoái mới tách biệt.
Nhưng trong trí nhớ anh lại có ấn tượng rất mơ hồ với thanh mai trúc mã này.
Bây giờ vừa nhìn mỹ nhân kiều mềm phía trước một cái ký ức của Từ Thịnh Hoài như là thủy triều đột nhiên tuôn trở về.
Lời nói bên miệng anh kẹp lại, bên trong mắt ứng lạnh đẹp lộ ra vẻ kinh diễm và hoảng hốt, anh nói câu ngập ngừng như gặp khó khăn: “Khanh...... Khanh Khanh.”
Từ Thịnh Hoài như là cố tình làm vậy, anh gọi một cách thân mật trước mặt người khác mà không che giấu lòng ham chiếm hữu rõ như ban ngày của mình một chút nào.
“Ừ.” Ngôn Khanh Nguyệt chớp nhẹ mắt trả lời qua loa trong vô thức.
Nghe thấy thanh mai nhỏ trả lời không tí do dự, ý cười đáy mắt Từ Thịnh Hoài càng sâu, cả người anh từ trên xuống dưới thấy thoải mái hơn cả khi đánh xong trận bóng dài mấy tiếng.
Lâm Nghiêu ngồi bên cạnh nhìn hai người gọi đáp qua lại, xưng hô thân mật như không có khoảng cách, bên mặt anh bao phủ ở trong bóng tối ánh mắt tối đen đặc mờ xuống.
Anh không có lập trường hay tư bản, không có bất kỳ khả năng nào để chen vào đó.
“009! Tên này là ai?”
【Ký chủ, dựa theo thiết lập của kịch bản thì Từ Thịnh Hoài là thanh mai trúc mã của cô, cô về nước cái anh ta tìm gặp cô ngay.】
“Nhưng tôi không quen anh ta, phải nói gì giờ?”
【Toàn bộ kịch bản các thế giới đều hình thành do chương trình bố trí tự động, nó sẽ tự khắc điều chỉnh cân đối với số liệu của ký chủ cho nên ký chủ nói chuyện tự nhiên với anh ta là được rồi.】
【Nói đơn giản thì trước khi ký chủ đi thế giới này, kịch bản ở trạng thái đình trệ cho nên không có chuyện thiết lập nhân vật của ký chủ xảy ra xung đột với kịch bản.】
【Đúng rồi, Từ Thịnh Hoài là thanh mai trúc mã của cô, ban đầu anh ta sẽ trợ trụ vi ngược, trợ giúp cô làm rất nhiều chuyện sai trái bao gồm cả việc bắt nạt nam chính. Nhưng mà phần sau của kịch bản anh ta đã tỉnh ngộ hoàn toàn, thưởng thức tài năng của nam chính, trở thành anh em tốt với nam chính rồi cùng nhau thành lập một công ty.】
Nghe 009 giới thiệu làm Ngôn Khanh Nguyệt nhíu mày mất hứng hỏi lại.
“À, cho nên về sau tên này sẽ phản bội tôi?”
【Đúng vậy, nhưng mà ban đầu anh ta vẫn giúp đỡ cho cô.】
Biết cái tên trúc mã tiện nghi này về sau sẽ phản bội mình, tất nhiên là Ngôn Khanh Nguyệt nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt.
Lúc nhấc mắt lên Ngôn Khanh Nguyệt nhíu lại đôi mi thanh tú tỏ vẻ không vui, trong thời gian ngắn không tìm được cái sai của tên trúc mã này càng làm cô tức giận hơn.
Thanh mai nhỏ cau mày tức giận cũng cực kỳ đẹp đẽ.
Từ Thịnh Hoài lông mày lạnh lùng chau lại đi lên hỏi han ân cần: “Khanh Khanh, ai làm cậu mất hứng?”
“Cậu.” Ngôn Khanh Nguyệt trả lời dứt khoát.
Một chữ làm cho Từ Thịnh Hoài đơ người ngay lập tức.
Hàm dưới lạnh lùng của anh hơi nâng lên, da mặt dày lại ưỡn mặt vươn lên lần nữa.
Từ Thịnh Hoài mới đánh bóng từ thao trướng xong, lúc này thấy rõ lông mày kiếm sắc bén với mái tóc đen lộn xộn chảy một ít mồ hôi.
Vốn dĩ anh không cảm thấy nóng lắm nhưng vừa nhìn thanh mai nhỏ kiều mềm của mình lại quấy nháo, tim trong l*иg ngực lại đập loạn không ngừng khiến cả người khô nóng lên.
Từ Thịnh Hoài nắm nhẹ lấy cái tay mềm nhũn của thanh mai nhỏ, thu gọn vẻ ngoài kiêu ngạo vào giống như là một con chó sói bị thuần phục nên thu hồi nanh vuốt.
“Khanh Khanh không vui thì đánh tớ.”
Khi nói chuyện anh còn không biết xấu hổ kéo lấy bàn tay mềm mại của thanh mai nhỏ đặt lên trên mặt mình, khí nóng từ đó bốc hơi lên thấm đến trên tay Ngôn Khanh Nguyệt.
“Đến đánh tớ đi, đánh ngay chỗ này.”
Ngôn Khanh Nguyệt chưa từng gặp người không biết xấu hổ như vậy, cô mở to hai con mắt ngập nước trong veo đầy vẻ kinh ngạc, môi đỏ mím chặt bực bội cũng không biết đối phó tên này như thế nào.
Cô tính rút tay của mình về nhưng hết lần này tới lần khác tên chó con này không chịu buông tay, kéo tay cô lên dán vào trên mặt của anh làm tay cô không thoát ra được.
“009, tên này...... Tên này sao lại không biết xấu hổ như thế?” Lại còn biếи ŧɦái!
Sao lại có người đưa mặt mình đến cửa cho người ta đánh!
【Khanh Khanh! Không cần do dự, cho tên đó một cái tát ngay luôn! Anh ta dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô! Đáng đánh!】
【Mà thôi Khanh Khanh, chúng ta nhịn một tí, về sau làm nhiệm vụ trong kịch bản vẫn cần tên này ra tay trợ giúp.】
【Cô coi như là bị chó cắn một miếng không cần để ý anh ta.】
【Đợi đêm nay anh ta ngủ, ta trộm giúp cô điện giật anh ta!】
Hệ thống không thể chen chân vào kịch bản thế giới nhưng chỉ cần không gây ảnh hướng lớn đến kịch bản, đồng thời NPC không phát hiện ra thì có thể làm một ít việc mà nó thấy thích hợp.
Ví dụ như thừa dịp Từ Thịnh Hoài ngủ sâu dùng điện giật không quá gây hại người làm anh ta giật tỉnh, trừng phạt nho nhỏ!
Dù sao 009 cũng đang tức muốn chết mà xoa tay hầm hè làm tiếng điện bốc lên vang động trong không gian, nó hận không thể ngay lập tức đánh chết cái tên đang bắt nạt ký chủ này.
Ngôn Khanh Nguyệt xấu hổ trừng mắt Từ Thịnh Hoài, môi đỏ kiều mềm bị hàm răng tinh tế thẳng đều cắn, cô đang tức gần chết!
Nếu không phải 009 nói cần cẩn thận vì đại cục mà cân nhắc, cô hận không thể đánh một cái tát.
“Buông tay ra.”
Lời nói mang ý lạnh tiết ra từ giữa hàm răng, vẻ mặt Lâm Nghiêu dày đặc mây đen đồng thời bên trong mắt đen không che giấu đi một tí ý lạnh tàn ác nào.
Anh biết là Ngôn Khanh Nguyệt đang giãy giụa không vui nhưng hết lần này tới lần khác tên này còn không biết xấu hổ như thế.