Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Vạn Nhân Mê Là Nhân Vật Phản Diện

Quyển 1: Đại tiểu thư kiêu ngạo xinh đẹp - Chương 3: Bắt nạt anh ta

Trên thực tế trước khi Ngôn Khanh Nguyệt đi tới, cô cũng chưa nghĩ kỹ sẽ bắt nạt nam chính như thế nào.

Cô cũng không có kinh nghiệm ức hϊếp người khác.

Thế là Ngôn Khanh Nguyệt mới lâm vào cục diện khó xử như bây giờ.

Đối đầu ánh mắt với nam chính Lâm Nghiêu, cô hết lần này tới lần khác không biết nên nói cái gì.

Nam chính này thật là! Không nói câu nào, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô.

Điều này càng làm cho chân tay Ngôn Khanh Nguyệt luống cuống một chút, cô lúng túng không biết nên làm gì tiếp.

Với tư cách là nhân vật phản diện ác độc, cô không thể ở trước mặt nam chính rụt rè, cô không chịu thua nhìn chằm chằm lại vào anh.

Nhìn cái gì!

Lâm Nghiêu chỉ thấy thiếu nữ xinh đẹp trước mặt không biết vì sao lại giận, môi đỏ nặng nề mím lại, đôi mi thanh tú cũng hơi nhíu.

Hơi mang vẻ xấu hổ cũng chỉ làm dung mạo liễm diễm ấy càng sinh động thêm, khiến cho người khác không nhịn được muốn dỗ dành, muốn trêu đùa càng nhiều nữa.

Đáy mắt Lâm Nghiêu tràn ngập màu đen đặc, anh chỉ nhìn cô mà không nói một lời, ánh mắt như muốn mang vẻ buồn bực lại nũng nịu của người trước mắt thu vào.

Không nghĩ rằng tên nam chính này sẽ nhìn càng chằm chằm hơn......

Ngôn Khanh Nguyệt sợ khí thế nhân vật phản diện ác độc của mình sẽ thua tên nam chính một bậc, nhanh chóng truy hỏi hệ thống.

“Hệ thống, tôi phải làm thế nào?”

【Cái này à...... Ừm...... Ký chủ đại nhân chờ một lát, ta sưu tầm một xíu.】

Hệ thống 009 mới nhậm chức nhân vật phản diện ác độc, nó trên thực tế cũng chẳng có bất luận kinh nghiệm nào.

【À đúng rồi! Cô ngay lập tức ngồi vào ghế ngồi, sau đó nói cho anh ta biết, cô muốn chỗ ngồi này!】

【Cường thủ hào đoạt, đồ vật của nam chính là đồ vật của cô, hiểu chưa?】

【Đúng, chính là như vậy, nhất định phải khí thế ngạo mạn vào! Chúng ta chính là nhân vật phản diện mà! Chỉ là một tên nam chính bé nhỏ mà thôi!】

Hải Đô nhất trung có mỗi người một bàn, theo trong cốt truyện, Ngôn Khanh Nguyệt và Lâm Nghiêu là bạn cùng bàn, vậy nên bàn của hai người sẽ kề cạnh nhau theo lý thuyết.

Nhưng mà hệ thống vì cho ký chủ đại nhân nhà nó lấy lại danh dự, tức khắc làm cô cướp chỗ ngồi của Lâm Nghiêu.

“Cướp chỗ ngồi của anh ta?”

【Phải! Ký chủ lên đi! Đừng sợ!】

Ngôn Khanh Nguyệt vẫn là lần đầu tiên thực tiễn việc ức hϊếp người khác, khuôn mặt trắng hồng của cô không một biểu tình, nhưng lông mi nồng đậm như lông quạ lại lay động lên xuống không ngừng.

Cô hơi khẩn trương, nhưng mà lại không còn có gánh nặng trong lòng .

Ai bảo nam chính này không có lễ phép, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô không ngừng!

Khi Lâm Nghiêu bị mùi hương thơm ngọt dày đặc này làm hoảng hồn, môi đỏ mềm mại trước mắt đã phun ra tiếng nói thanh thoát đầy gợn sóng.

“Bản tiểu thư muốn chỗ ngồi này!”

Nam chính vẫn chưa nói câu nào, như thể đang phản ứng không kịp.

Điều này khiến cho Ngôn Khanh Nguyệt buồn bực mím chặt môi, hàm răng hơi hơi cắn chặt, cô đứng tại chỗ không biết nên tiếp tục như thế nào nữa.

Nếu nói cùng một câu nói hai lần, một nhân vật phản diện pháo hôi như cô có mất mặt hay không?

【Ngồi xuống! Đừng cho anh ta cơ hội suy nghĩ!】

Nghe được hệ thống nói, Ngôn Khanh Nguyệt không do dự nhanh chóng lún xuống vòng eo mềm mại hướng trên chỗ ngồi của Lâm Nghiêu ngồi xuống.

Đầu cô vẫn đang đờ đẫn ở tình huống quẫn bách khi nãy, chưa kịp suy nghĩ kỹ nên đã lập tức mà ngồi xuống.

Hoàn toàn không quan tâm đến việc nam chính vẫn còn đang ngồi ngay ngắn ngay trên ghế của mình.

Ngôn Khanh Nguyệt lập tức ngồi lên chỗ đùi cứng rắn săn chắc của Lâm Nghiêu, đôi tay cô còn khoác lên trên bàn, cả người đã ngả vào trong lòng ngực ấm áp phía sau.

Từ xa nhìn lại giống như là đại tiểu thư Ngôn vừa chủ động ôm ấp yêu thương, lấy ôn hương nhuyễn ngọc ngã vào trong ngực người ta.

Cả người Lâm Nghiêu cứng đờ, anh hoàn toàn không nghĩ rằng thiếu nữ sẽ làm như vậy, đáy mắt đen của anh hơi khựng lại nhìn sững sờ chằm chằm vào người trong ngực.

Hương thơm thấm người như là từ trong xương cốt mỹ nhân của Ngôn Khanh Nguyệt thoảng qua, từng luồng bay đến làm cho Lâm Nghiêu hoa mắt chóng mặt.

Tay trái của anh hờ hờ ôm lấy vòng eo nhỏ uyển chuyển của đại tiểu thư như là đang đỡ nhẹ sợ cô té xuống.

Chỉ cần một cánh tay đã có thể nhẹ nhàng bóp lấy kiều mềm vòng eo, làm đại tiểu thư lãnh ngạo phách lối đang đắc ý trước mắt bị kinh, không dám nhúc nhích.

Lâm Nghiêu sống 18 năm nhân sinh khốn khổ khiến anh đối với bất luận cái gì bản thân không có được cũng sẽ không sinh ra tâm tư không nên có.

Mong ước tốt đẹp nhất trong mười tám năm bị thiếu hụt của anh, đều không bằng một màn trước mắt.

Mỹ nhân kiều mềm với dung mạo tuyệt sắc ngồi trong ngực, khuôn mặt nhỏ mang theo bệnh khí tái nhợt của cô có vẻ đắc ý, lông mày nhỏ nhắn nhướng lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn anh như là đã chiếm hết tiện nghi.

Hai người không có chú ý đến lớp học vốn dĩ đang ồn ào không biết từ lúc nào bắt đầu trở lên yên tĩnh.

Ánh mắt của cả lớp đã bị hấp dẫn không kìm được, nhất là nhìn thấy một màn cảnh đẹp ý vui này tất cả mọi người đều trợn hai mắt.

Đây...... Đây...... Đây là đại mỹ nhân từ chỗ nào tới?

Không phải...... Lâm Nghiêu đốt nén hương nào cho tổ tông mà có thể khiến mỹ nhân tuyệt sắc như thế ôm ấp yêu thương Lâm Nghiêu!?

Tên tiểu tử nghèo này dựa vào cái gì!?

Mới đầu lúc ngồi ở trên đùi Lâm Nghiêu, thấy mặt mũi nhạt nhẽo lạnh lùng của anh lộ ra thần sắc kinh ngạc, Ngôn Khanh Nguyệt trên mặt còn đắc ý một hồi.

Nhất là hệ thống 009 đang ở trong đầu cô vỗ tay thổi phồng không ngừng như là hận không thể thổi cô thành đệ nhất nhân vật phản diện của thế giới xuyên nhanh.

Ngôn Khanh Nguyệt cảm thấy bản thân rất yêu nghề, ít nhất là cô đang nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.

Nếu không buộc phải bắt nạt nam chính cô sẽ không làm như thế, cơ thịt trên đùi của Lâm Nghiêu cứng rắn khiến cô ngồi xuống được một hồi đã rất không thoải mái.

Cảm nhận được nam chính đang cứng đơ, khóe môi Ngôn Khanh Nguyệt khẽ nhếch, cô nhìn chằm chằm yên lặng vào Lâm Nghiêu tuyên dương đắc ý nói: “Về sau chỗ ngồi này là của tôi, hiểu chưa?”

Căn bản là Lâm Nghiêu không còn nhiều tâm tình tự hỏi, anh chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi mềm mại nhẹ mở nhẹ đóng của thiếu nữ trong ngực, tròng mắt đen tối không ngừng lan tràn lên tâm tư phiền muộn không nên có.

Môi đỏ mọng nước như cánh hoa hồng rung động đang phun ra tiếng nói tựa nước trong đầy gợn sóng, từng luồng khí thơm bên trong thoảng tới.

Khiến cho anh rất muốn làm gì đó...... Rất muốn nếm thử dòng nước trải qua bên trên cánh hoa hồng run rẩy nhấp nhô ấy.

Lần đầu gặp mặt, đáy lòng của anh đã không ngừng sinh trưởng ra một loạt dục niệm âm u, tay phải không khắc chế được siết gắt gao cán bút.

Nam chính lại không nói làm Ngôn Khanh Nguyệt cảm thấy kɧıêυ ҡɧí©ɧ của mình như một đấm rơi vào trong bông.

Cô hơi nghiêng người ra sau đưa ra một tay nắm lấy cổ áo đồng phục của Lâm Nghiêu.

“Nói đi.”

Ánh mắt Lâm Nghiêu lại bị bàn tay trắng nõn như nụ hoa trên ngực mình hấp dẫn, đầu ngón tay trắng hồng thon nhỏ nắm chặt cổ áo xanh trắng của anh.

Nửa ngày anh mới tìm trở về giọng nói, tầm mắt buông xuống che đi dục niệm nồng nặc như mực nơi đáy mắt.

“Biết rồi.” Thanh âm khàn khàn giống như lăn qua đất cát.

Ngôn Khanh Nguyệt một mực quan sát phản ứng của nam chính, thấy anh ta đồng ý ngoan ngoãn mới chịu buông lỏng tay ra.

Đại tiểu thư Ngôn làm một nhân vật phản diện gà mờ cuối cùng cũng thở một hơi dài.

Rốt cuộc có thể từ trên người nam chính xuống, ngồi lên cặp đùi cứng rắn làm cô rất là không thoải mái.

Lúc Ngôn Khanh Nguyệt đứng lên, tay trái Lâm Nghiêu hơi đỡ ở vòng eo cô cuộn lại có vẻ như là toan tính muốn giữ lại trong vô thức.

Cuối cùng anh vẫn không làm cái gì, chỉ dám thu tay về một cách ngoan ngoãn.

Lúc này Lâm Nghiêu buông thõng mắt không giống khi nãy nhìn chằm chằm, lông mi anh lạnh lùng chứa nhiều phiền muộn quanh quẩn hơn.

Nhưng động tác của anh lại rất khiêm tốn mà thu thập dứt khoát tất cả mọi thứ trên bàn, nhường vị trí lại cho đại tiểu thư.

Lâm Nghiêu thậm chí còn có tự giác giúp đỡ cầm túi sách của Ngôn Khanh Nguyệt đặt yên bình ở trong hộc bàn ban đầu của mình, còn thuận tay lau cẩn thận cái bàn hai lần.

Anh nhường chỗ ngồi xong còn lấy cái bàn sát bên cạnh lau một lần, hỏi một câu: “Tôi ngồi ở đây được không?”

Không nghe được đại tiểu thư đáp lời, Lâm Nghiêu coi như là cô ngầm đồng ý đã tự giác mang từng đồ vật của mình thu thập xong đặt lên bàn mới.

Giống với nội dung cốt truyện như đúc, Ngôn Khanh Nguyệt và Lâm Nghiêu trở thành bạn cùng bàn.

Chỉ là chỗ ngồi của hai người nhờ Ngôn Khanh Nguyệt làm khó dễ một cách tích cực nên đã thay đổi.

Ngôn Khanh Nguyệt không quan tâm anh nữa, nâng lên má trắng hồng buồn bực nói nhỏ với hệ thống.

“009, nam chính bắt nạt quá dễ dàng, tôi cảm giác không thích hợp thế nào ấy? Quá nhát.”

【Ài! Không có gì là không thích hợp!】

【Cái thời kì này tính cách nam chính là nhẫn nhục chịu đựng dễ dàng tha thứ, anh ta không đắc tội nổi với đa số người trong trường học này, sao mà dám không nghe theo?】

【Ta nghĩ anh ta đã đoán được cô là đại tiểu thư Ngôn gia, sợ nên chắc chắn không dám đắc tội. Dù sao một câu của Ngôn gia cũng có thể khiến anh ta lăn ra khỏi Hải Đô!】

【Anh ta chẳng qua là không thèm để ý, nhưng nếu chạm vào điểm mấu chốt thì vẫn sẽ hết sức phản kháng thôi. Mục tiêu chính trong một năm này của chúng ta là cố gắng chạm đến điểm mấu chốt của anh ta!】

009 cam đoan mà vỗ bộ ngực một cách đầy bình tĩnh, không quên vỗ tay cho ký chủ đại nhân của mình ở trong đầu.

【Khanh Khanh cô đã làm rất tốt, trước mặt bạn học cả lớp bắt nạt nam chính, đè chân của anh ta còn cướp chỗ ngồi của anh ta, hành động này làm tăng cừu hận cực lớn.】

Hệ thống đã nói như vậy, Ngôn Khanh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều nữa.

Nam chính chạy đến để bị bắt nạt làm cô cao hứng muốn chớt, phải mau chóng làm cừu hận tăng vọt mới có thể hoàn thành kịch bản càng nhanh.

Xương cốt Ngôn Khanh Nguyệt quá yếu, thể lực cô cũng không bằng một nửa của người bình thường.

Một hồi làm sự nghiệp xong đã tràn đầy sự mệt mỏi, mí mắt của cô trở nên nặng nề vô cùng, lông mi thon dài chậm rãi rũ xuống dưới che đi cặp mắt trong sạch liễm diễm.

“009, tôi mệt mỏi quá.”

【Khanh Khanh, cô nằm xuống ngủ một hồi đi. Thân thể cô quá kém, thực ra còn không phù hợp học ở trường học lắm. Ngôn gia đã nói chuyện qua rồi, giáo viên sẽ không quản cô làm gì vậy nên có mệt thì nghỉ ngơi thôi.】

Khi 009 đang nói chuyện, Ngôn Khanh Nguyệt đã ghé vào trên mặt bàn, mí mắt trắng hồng của cô khép lại một cách nặng nề.

Mệt mỏi quá, cho cô nghỉ ngơi một hồi rồi làm nhiệm vụ sau.

Bắt nạt người khác là việc rất tốn sức......

Ký chủ đi vào trạng huống ngủ say xong hệ thống cũng sẽ đi vào trạng thái ngủ đông theo, trừ khi ký chủ bị tấn công còn không nó cũng sẽ không thức tỉnh sớm.

Thấy người bên cạnh không có động tĩnh, Lâm Nghiêu cầm bút lên tiếp tục làm bài, lông mi anh lạnh lùng rũ xuống lại khôi phục thần sắc phiền muộn như dĩ vãng.

Nhưng có một lần, thời gian ngòi bút của anh dừng lại lâu quá mức, gió bên cạnh người nhẹ thổi đến hương thơm thấu xương luôn khiến anh rối loạn thần trí.

Bình thường trong lớp mọi người nói chuyện bàn tán Lâm Nghiêu chưa bao giờ để ý, dù sao đều không liên quan gì tới anh.

Nhưng mà lần này mỗi câu trong lời của bọn họ đều không thiếu chữ đại tiểu thư Ngôn làm cho Lâm Nghiêu không cách nào coi nhẹ.

Không chỉ Lâm Nghiêu, tất cả mọi người trong lớp đều đang chăm chú vào bệnh mỹ nhân xa lạ này.

Thấy cô ngủ lặng yên say sưa bọn họ mới dám nói nhỏ thảo luận.

Cũng có người nhìn thấy Ngôn Khanh Nguyệt từ trong xe Ngôn gia xuống nên đại khái đã đoán được thân phận của mỹ nhân kiều mềm này.

“Cô ấy là bạn học mới của lớp chúng ta à? Nghe nói có bạn học mới sẽ đến còn gì?”

“Xời, thiếu hiểu biết. Đây là đại tiểu thư Ngôn gia, chế nhìn thấy cổ từ trong xe Ngôn gia xuống, hình như tên là...... Ngôn Khanh Nguyệt.”

“Cô ấy là đại tiểu thư Ngôn gia á? Không phải ở nước ngoài à? Mới về? Hình như không có bạn trai, thấy chế còn có cơ hội không?”

“Con cóc nào đâu ra đây, cũng dám tơ tưởng đến đại tiểu thư Ngôn? Đây là Ngôn gia đấy!”

Nghe được tên tuổi của Ngôn gia, vẻ mặt bình tĩnh nhạt nhẽo của Lâm Nghiêu cứng lại.

Đại tiểu thư Ngôn gia...... Hòn ngọc quý trên tay do quyền thế ngập trời Ngôn gia thiên kiều vạn sủng nuôi lớn lên.

So với nghèo rớt mùng tơi không có gì cả như anh, tựa như là khác nhau một trời một vực.

Một cái là trăng trên trời một cái bùn trong đất, dù sao cũng không trộn lẫn được đến nhau.

“Ưʍ......” Tiếng kêu ngọt mềm cực nhẹ từ bên cạnh truyền đến.

Môi hồng mềm như cánh hoa giống hơi mấp máy một chút, từ bên trong đó tiết ra tiếng nói nhỏ bé.

Môi đỏ ướt mềm dù chỉ bị chủ nhân cắn nhẹ cũng đã lõm xuống một vết tích nho nhỏ.

Lâm Nghiêu không nhịn được mà nghĩ, nếu đυ.ng nhẹ một cái sẽ mềm đến rối tinh rối mù hay không?

Kẻ bùn trong đất này cũng không nhịn được muốn nhúng chàm trăng sáng trên trời.

Không khắc chế được.

Không muốn khắc chế.

Giống như bị yểm bùa, Lâm Nghiêu không kiềm chế được vươn tay ra.