Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Vạn Nhân Mê Là Nhân Vật Phản Diện

Quyển 1: Đại tiểu thư kiêu ngạo xinh đẹp - Chương 5: Phán đoán

Từ lúc đi vào phòng học, trong mắt Từ Thịnh Hoài chỉ có thanh mai nhỏ mềm mại trước mắt nên đâu còn sức chú ý những người khác.

Lúc này nghe thấy tiếng quát lớn mang theo ý lạnh anh mới dời tầm mắt quay sang nhìn.

Từ Thịnh Hoài nhìn tùy ý về phía Lâm Nghiêu, nói với vẻ cười lạnh: “Cậu là ai?”

Khóe miệng anh mang vẻ lạnh lùng, lông mày kiếm mang ác ý rõ như ban ngày nhướng lên như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà đánh giá Lâm Nghiêu.

Ngồi cùng một chỗ với Khanh Khanh thì có vẻ là bạn cùng với thanh mai nhỏ của anh.

Nhìn qua như là ranh con nghèo rách mồng tơi.

Có cái gì để cạnh tranh với anh?

Ánh mắt Từ Thịnh Hoài có ý mà nhìn vào đồng phục giặt sạch đến trắng bệch của Lâm Nghiêu, miệng anh bật ra tiếng cười lạnh.

Nhìn như là chó sói trung thành đang thử nhe răng sắc to gầm gừ đối với con chó dữ khác để cảnh cáo nó không nên ngấp nghé đến chủ nhân của mình.

Cùng là nam nhân tất nhiên Từ Thịnh Hoài có thể nhìn ra từ ánh mắt ám trầm của Lâm Nghiêu rằng trong lòng anh ta cũng có ý đồ xấu đối với thanh mai nhỏ của mình.

Một tên ranh con nghèo rớt mồng tơi, đoán là sinh hoạt của mình còn khó khăn mà cũng dám ngấp nghé đến Khanh Khanh?

Con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Một tên oắt con thậm chí không đáng coi là một tình địch.

Sự khinh miệt trong mắt Từ Thịnh Hoài, Lâm Nghiêu từ lâu đã nhìn nhiều thành quen rồi, đâu chỉ có một người duy nhất xem thường anh.

Lâm Nghiêu không thèm để ý người này, cái mà anh nhìn chằm chằm vào là bàn tay nhỏ trắng thuần đang bị ép đặt lên bên mặt của Từ Thịnh Hoài.

Đầu ngón tay trắng hồng mềm mại như hoa hơi mang vẻ buồn bực mà co lại cũng đang bị nam sinh nắm chặt không thể động đậy.

Bàn tay nhỏ xinh đẹp trắng noãn bị bàn tay to màu nâu đặt lên trên ngũ quan đẹp lạnh, quả thật là cảnh đẹp ý vui.

“Buông tay ra.” Mắt Lâm Nghiêu lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cái tay to chướng mắt kia, giọng anh lạnh lùng cảnh cáo một lần nữa.

Thừa dịp hai người đang giằng co Ngôn Khanh Nguyệt rốt cuộc đã có thể rút tay trở về.

Cô rũ xuống con mắt trong veo hơi ghét bỏ mà nhìn cái tay của mình, rút ra mấy tờ khăn ướt lau qua lau lại nhiều lần.

Ngôn Khanh Nguyệt không thèm để ý hai nam sinh đối chọi gay gắt, mặt mũi xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ buồn bực nóng nảy mà mím môi thật chặt, cô đang bận lau tay.

Tính lau sạch mấy thứ bẩn thỉu không tồn tại trên tay!

Nếu không nhờ nam chính kịp thời lên tiếng tên chó họ Từ kia đều sắp liếʍ luôn tay của cô!

Tên trứng thối! Biếи ŧɦái! Không biết xấu hổ!

“Tại sao mấy người lại thiết lập một tên NPC không biết xấu hổ như vậy!”

Ngôn Khanh Nguyệt thẹn quá hóa giận oán trách với hệ thống.

【Khanh Khanh nguôi giận, tên này hỏng rồi! Đêm nay ta sẽ điện giật chết anh ta!】

Ngôn Khanh Nguyệt hơi buồn bực lau tay, đột nhiên nhớ đến chính mình vẫn là một nhân vật phản diện.

Cô vẫn có thể bắt nạt nam chính cơ mà, đây không phải cơ hội tốt à?

Nghĩ như vậy Ngôn Khanh Nguyệt bĩu môi một cái, nhanh chóng đưa tay đặt lên trên bàn học của Lâm Nghiêu.

“Giúp tôi lau tay.”

Toan tính bắt nam chính làm người hầu của mình, đây không phải là cơ hội tốt để làm tăng cừu hận thì là gì?

Còn ở ngay trước mặt anh em tốt trong tương lai của nam chính, cô chỉ là thuận tay thúc đẩy kịch bản một chút thôi.

Vừa nói lời này ra hai nam sinh đang đối đầu gay gắt đều trở nên ngơ ngẩn.

Mắt đen đầy ý lạnh thấu xương của Lâm Nghiêu chợt đen hơn, cả người đều cứng ngắc lên, anh không nhịn được co quắp một chút.

Bọn họ đều không nghĩ rằng đại tiểu thư Ngôn đột nhiên lại hành động như vậy.

Chú ý thấy vẻ mặt Lâm Nghiêu cứng ngắc trầm lạnh, Ngôn Khanh Nguyệt thấy hơi lạnh mà kêu một tiếng.

Thấy anh chần chờ không động đậy gì cô cũng đoán được chút ít.

Không vui đúng không? Bây giờ nam chính không thèm nhẫn nhịn nữa?

【Anh ta không vui thì ép anh ta! Nhớ ỷ thế hϊếp người không? Khanh Khanh cô bây giờ là đại tiểu thư Ngôn gia!】

Hệ thống 009 còn đang hoạt động tích cực kiêu ngạo, nó chỉ sợ kịch bản của nhân vật phản diện ác độc bị ngừng không tiến hành được.

Đối mặt với đôi mắt không rõ cảm xúc nồng nặc như mực của Lâm Nghiêu, Ngôn Khanh Nguyệt hơi khẩn trương mấp máy môi mình.

Không hổ là nam chính, cô bắt nạt mà cũng hơi bị áp lực.

Nhờ 009 cổ vũ làm nền, con mắt trong veo của cô ngoài mạnh trong yếu trừng chằm chằm vào nam chính, há miệng nhắc đến quyền thế của Ngôn gia để dọa người ta.

“Không muốn làm? Có biết tôi là đại tiểu thư Ngôn gia không?”

Ỷ thế hϊếp người đã hoàn thành!

Ngôn Khanh Nguyệt tưởng bộ dáng ỷ thế hϊếp người ngang ngược càn rỡ của mình có thể diễn đúng khí chất của một nhân vật phản diện.

Nhưng trên thực tế, cô với khuôn mặt nhỏ trắng noãn kiều mềm xinh đẹp, trên mặt mũi còn có chút bệnh trạng mệt mỏi, khóe mắt đỏ ửng một vòng nhưng hết lần này tới lần khác vẫn còn hết sức mà bày ra dáng vẻ ngang ngược.

Đại tiểu thư trước mặt càng giống như là một con mèo con cao ngạo đang dương dương đắc ý, nhấc lên đệm thịt trắng hồng ra uy nghiễm nhiên tự coi mình là chủ nhân.

Lâm Nghiêu nghe thấy lời uy hϊếp ngay thẳng thậm chí có thể gọi là ngây thơ này, vẻ u uất giữa hai lông mày đều hiện ra.

Anh sống trong 18 năm gian khổ này đã bị đối xử lạnh nhạt khinh bỉ vô số lần, chịu uy hϊếp cũng chưa ngừng nghỉ cho tới bây giờ.

Cái bắt nạt nhỏ đầy hời hợt của đại tiểu thư Ngôn ở trong mắt anh thậm chí còn không tính là bắt nạt.

Hơn nữa......

Lâm Nghiêu hạ xuống mắt, tóc bên thái dương đen đặc che khuất đi mắt đen mờ mịt đen tối, lúc ánh mắt anh buông xuống, dục niệm không rõ khó bắt theo dòng máu khắp người chảy hướng cả cơ thể.

Người anh không nhúc nhích mà nhìn chăm chú vào tay nhỏ đang tùy ý đặt lên bàn, nó tinh tế trắng nõn như từ sữa bò mà thành.

Dường như là đại tiểu thư Ngôn không chờ được nữa, đầu ngón tay trắng hồng mềm mại như nụ hoa khẽ nhúc nhích ý tứ thúc giục trong im lặng.

Một cái tay nhỏ kiều mềm xinh đẹp tuyệt trần như vậy thuộc về chủ nhân được nuôi nấng nuông chiều của nó.

Lâm Nghiêu im lặng nửa ngày, anh cố gắng khống chế cảm giác muốn bắt lấy đôi tay nhỏ kiều nộn này và cả chủ nhân có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của nó đồng thời bóp nặn vào trong xương tủy.

“Này? Cậu muốn đắc tội Ngôn gia à?”

【Anh ta lại phản kháng trong im lặng! Chứng tỏ kịch bản của chúng ta viết đúng rồi!】

Giọng nói kiêu căng trong veo đầy gợn sóng còn chưa xong, Ngôn Khanh Nguyệt đột nhiên phát ra tiếng kêu nhẹ ngọt mềm.

“A...... Cậu!”

Lâm Nghiêu cẩn thận từng li từng tí nâng tay nhỏ đang lắc lư như nụ hoa trước mặt tựa đang nâng trân bảo.

Còn mềm mại trơn nhẵn hơn so với trong tưởng tượng của anh ngàn vạn lần, chỉ trong thoáng chốc một đợt hương thơm như cháo thoang thoảng đến mặt anh.

Anh mới chỉ là nhẹ nắm một cái, lực tay khống chế không tốt cũng đã lưu lại một dấu đỏ trên cổ tay mềm nhũn đó rồi.

Lâm Nghiêu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào dấu đỏ kia nghĩ, cổ tay nho nhỏ như bạch ngọc cũng yếu ớt kiều mềm giống chủ nhân của nó.

Ngôn Khanh Nguyệt nhìn theo anh đầy mất hứng, từ cổ tay cảm giác đến một đợt cảm giác tê dại, cô cảnh cáo nói: “Cậu nhẹ một chút, có phải đang muốn trả thù tôi không?”

“Nam chính cố ý bóp tay của tôi, anh ta đang trả thù tôi!”

【Đúng vậy! Anh ta đã quá nóng vội! Chứng tỏ Khanh Khanh thật sự là một trùm phản diện chuẩn mực.】

Nam chính luôn luôn nhẫn nhịn đã bắt đầu phản kháng, việc này nghĩa là anh ta đã bắt đầu quật khởi rồi.

009 xiết chặt nắm đấm cảm thấy chính mình và ký chủ đã nhanh chân đi đến tương lai sáng rọi chết thẳng cẳng như trong kịch bản.

“Ừ.” Lâm Nghiêu nghe theo lời của cô, giọng khàn đáp một tiếng.

Anh rút mấy tờ khăn ướt ra, động tác qua lại cực nhẹ cẩn thận lấy cánh tay kia lật qua lại mà lau.

Lâm Nghiêu lau chùi rất cẩn thận không buông tha cả những khe hở nhỏ bé, nhất là chỗ lòng bàn tay vừa chống lên cái bản mặt dạy của Từ Thịnh Hoài, anh càng lật qua lật lại lau rất nhiều lần.

Hận không thể lau đi hơi khí không tồn tại từ tình địch cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.

Từ Thịnh Hoài đứng ngay bên cạnh nhìn tên nhãi ranh nghèo này mượn lau qua lau lại để vuốt ve bàn tay nhỏ của Khanh Khanh, mặt anh đen hoàn toàn.

“Đủ rồi, buông tay ra!” Dòng khí lạnh băng rét run tiết ra từ bên trong răng nanh sắc bén đang cắn chặt, cảm nhận được mang theo ý lạnh vô tận.

Từ Thịnh Hoài hoàn toàn không thèm quan tâm là chính thanh mai nhỏ ra lệnh cho ngời ta lau tay, cả người đều phẫn nọ, lông mày kiếm đẹp lạnh nhíu chặt lại.

Lời nói ngăn lại của anh hoàn toàn không ảnh hưởng đến Lâm Nghiêu, anh ta vẫn đắm chìm ở trong đó, thỉnh thoảng dùng lực tay vừa phải xoa nhẹ tay nhỏ mềm mại của đại tiểu thư.

Nam chính thức thời biết nhẫn nại làm cho danh tiếng nhân vật phản diện càng tốt khiến Ngôn Khanh Nguyệt rất hài lòng.

Từ Thịnh Hoài đứng bên cạnh còn muốn xen vào chuyện của người khác càng làm cho Ngôn Khanh Nguyệt cảm thấy khó chịu.

Cô cắn nhẹ môi đỏ kiều diễm, đôi mi thanh tú nhíu một chút mà từ trên xuống dưới đánh giá trúc mã nhìn sang với vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, từ trong mặt mũi xinh đẹp mang theo vẻ buồn bực.

“Liên quan gì tới cậu? Trở về lớp của cậu đi.”

Che chở trong vô thức làm cho Lâm Nghiêu bên cạnh đang cúi thấp mặt mũi phiền muộn xuống hơi giật mình.

Đại tiểu thư Ngôn là đang bảo vệ mình ư?

Từ Thịnh Hoài nhìn Lâm Nghiêu còn ở chỗ kia làm bộ, thanh mai nhỏ đơn thuần của mình còn không ngừng giữ gìn tên đó, bình dấm chua đáy lòng anh hoàn toàn bị lật đổ.

Mắt hẹp dài của anh híp lại mười phần ngập oán khí mà nhìn chằm chằm vào mỗi cử động của Lâm Nghiêu.

“Khanh Khanh, cậu không biết là tên này đang chiếm tiện nghi của cậu.”

Khóe miệng nhếch lên với cõi lòng đầy ác ý mà phỏng đoán: “Tên này mặt ngoài là giúp cậu lau tay, trong lòng chắc đang suy nghĩ mấy cái vớ vẩn gì đó.”

Cái tên họ Từ này càng nói càng kỳ cục, Ngôn Khanh Nguyệt còn chưa hiểu rõ ý nói của anh ta nên nhìn sang đầy mờ mịt.

“Cậu nói cái gì?”

Từ Thịnh Hoài hơi cúi người xuống dán sát vào bên lỗ tai mềm mại mượt mà của Ngôn Khanh Nguyệt, âm thanh thì thầm từ giữa răng nhọn phun ra mấy từ đen tối.

“Ví dụ như......”

“Tên đó đang tính chủ động lấy tay của cậu để......”