Sau Khi Xuyên Thành Chủ Mẫu Của Hầu Phủ

Chương 15

Mấy ngày sau, trong cung truyền ra tin tức: Quý phi ỷ vào việc có thai, không biết lễ phép chống đối Thái hậu. Đương kim Hoàng đế là người hiếu thảo, không chần chừ chút nào mà biếm nàng ta xuống vị trí Tần. Trên triều đình lại có Ngự sử công kích Trung Dũng hầu nuốt ruộng đồng, bức nông dân làm nô, khiến Hoàng đế tức giận, phế đi tước vị nhất đẳng, ngày sau chỉ còn có Trung Dũng bá.

Lục Nguyên Hủ trái lại không bị giáng chức. Nhưng hắn từ tòng ngũ phẩm Đại lý tự khanh có thực quyền bị chuyển đến một hư chức không có thực quyền.

Trung Dũng bá xanh mặt hạ triều, ông ta tưởng rằng ta nói với Thái hậu điều gì đó không nên nói, nên đến gõ cửa muốn kiếm cớ. Ta không mở cửa, ông ta quay đầu đi đến viện của Nguyệt di nương, vừa gặp đã tặng bà ta một cái tát.

- Ai cho ngươi tự tiện cướp ruộng đất! Có biết chọc phải biết bao phiền phức không hả!

- Lúc trước khi Quý phi nương nương đề nghị, không phải Hầu gia cũng chấp nhận sao? Giờ lại trách tội một người đàn bà như thϊếp!

Từ Ánh Nguyệt ôm má, trên mặt đầy châm chọc, trâm vàng trên đầu khẽ lay động. Trung Dũng bá vô cùng tức giận, lập tức chia quyền quản gia cho mấy thϊếp thất cùng quản lý. Trong cốt truyện nguyên tác, vì có đủ loại hành vi ngăn cản của ta, tình cảm của hai người kiên cố như gạch vàng. Bây giờ không còn gian truân, chỉ còn những vụn vặt trong đời sống, cảm giác mới mẻ qua đi, tình cảm của ông ta với Từ Ánh Nguyệt cũng chỉ còn ba phần, mỹ nhân lần lượt được tiếp vào phủ. Mà Lục Nguyên Hủ khi trở lại thì đi móc bạc trong kho riêng, dời cây đào về để thiết lập trận pháp phong thủy.

- Xin mẫu thân không nên quên, ngài và Hầu phủ là một thể, làm gì vì một chút chuyện nhỏ nơi hậu trạch mà tổn hại đến tình nghĩa mẹ con chúng ta?

Việc nhỏ?

Trong lòng ta cười lạnh, sửa lại lời của hắn ta:

- Ngươi nói sai rồi, bây giờ là Bá phủ.

Lục Nguyên Hủ: …

Đối với thái độ khó chơi của ta, hắn ta cũng không thể làm gì được. Theo chuyện lên men, ta mới biết được rằng Từ Ánh Nguyệt lấy danh nghĩa của Trung Dũng hầu bắt tay với một số nhà huân quý vơ vét của cải, hại chếc tính mạng của không ít người vô tội. Vào đông lạnh giá, nông dân mất ruộng đồng tương đương với mất đi mạng sống, người có cơ thể cường tráng còn có thể dựa vào việc bán mình làm nô để kiếm miếng cơm ăn, người già và trẻ nhỏ thì gần như không có đường sống.

Ta từng nghĩ bà ta chỉ ngu, không ngờ vừa ngu lại vừa ác độc!

Dân chúng ở tầng chót khi chếc cũng không dậy lên chút bọt nước, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của đám quý tộc ở thượng tầng.

Không đợi đến hết năm, Chiêu Như quận chúa vội vã gả vào. Từng rương đồ cưới được đưa tiến vào phủ Trung Dũng bá. Là tân lang nhưng trông Lục Nguyên Hủ không hề vui vẻ, trái lại vẻ mặt xanh xao. Hắn ta thậm chí còn khổ sở chạy đến trước mặt ta nói:

- Mẫu thân, con hối hận rồi, Uyển Dung biểu muội thật tốt …

Ta không biết vì sao hắn ta lại có suy nghĩ đó. Mãi đến ngày thành thân, ta ngồi ở vị trí chính giữa, mắt thấy Chiêu Như quận chúa mặc áo cưới to rộng cũng không che được cái bụng đang mang thai để bái đường.



À hiểu rồi. Trưởng nam thành đứa đổ vỏ. Đây quả thực đã trở thành chuyện đàm tiếu của mọi người sau bữa ăn.

Trong đám người, Từ Ánh Nguyệt nắm chặt khăn tay, chỉ có thể căn răng nhìn con trai con dâu của bà ta quỳ xuống gọi ta là “mẫu thân”, dâng trà nóng cho ta.

Bị bức bách bởi quyền thế của Trưởng công chúa, Lục Nguyên Hủ không thể không ngậm bồ hòn làm ngọt. Chiêu Như quận chúa vừa vào cửa đã giành lại việc quản gia từ chỗ thϊếp thấp, nàng ta cũng không đặt một di nương như Từ Ánh Nguyệt vào mắt, nhưng đối với ta lại khá khách sáo tôn kính.

Thật trùng hợp, nàng ta và Tưởng Quý tần cùng sinh con trong một đêm gió táp mưa sa. Bé gái đáng thương đó, nghe nói vừa sinh ra đã không thở. Tưởng Quý tần trái lại như nguyện sinh được một tiểu Hoàng tử.

- Ha ha ha, cùng vui! Cùng vui!

Trung Dũng bá nghe nói thì rất vui vẻ, khiêng ra từng rương tiền thưởng cho toàn phủ. Ông ta dường như đưa ra một quyết định nào đó, vội dắt ngựa chạy đến phủ của Trưởng công chúa. Kỳ lạ thay, Chiêu Như quận chúa xưa ngay kiêu ngạo thế mà lại không tức giận, trái lại ngầm cho phép cha chồng thưởng tiền.